Chu Dịch Khởi một lần nữa cắt ngang hồi ức của Trần Khả Ý, anh ấy căn cứ vào nội dung Trần Khả Ý vừa kể ra hỏi: “Cô cảm thấy phạm nhân có khả năng là bạn cùng lớp cấp hai của cô và Lý Tử Nhiên? Bởi vì cậu ta biết quan hệ yêu đương của Lý Tử Nhiên và Lý Soái, hoặc là nói cậu ta cũng tham gia vào trận đánh hội đồng đó?”
“Tôi chỉ có một suy đoán như vậy, nếu không sao cậu ta lại biết sau này Lý Tử Nhiên làm gì chứ. Chuyện như vậy hoặc là có tham gia vào, hoặc là biết được từ bạn bè, chẳng lẽ còn có người viết điều này ra rồi truyền đi trong không gian hả?”
Nói xong Trần Khả Ý lại quay về với câu chuyện mà cô kể.
Trong trí nhớ của Trần Khả Ý, Lý Tử Nhiên và Lý Soái chia tay nhau năm lớp , nguyên nhân chia tay không rõ lắm, có điều tin đồn trên lớp lại không ít, nhưng đều không được chứng thực. Trong đó việc được bàn luận nhiều nhất là người anh em của Lý Soái cũng thích Lý Tử Nhiên, hai người ầm ĩ chia tay sau một phen nhường nhịn, nhưng người anh em này sau đó lại yêu đương với một bạn nữ khác trong lớp, cũng là sự phát triển khá là drama.
Sau khi Trần Khả Ý và Lý Tử Nhiên tốt nghiệp cấp hai thì chưa từng gặp lại, nhưng trong ấn tượng của cô, Lý Tử Nhiên quả thật là một cô nhóc xinh đẹp.
Chiều cao m, dáng người cân xứng, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt to xinh đẹp, mái tóc dài đến eo, đương nhiên chơi QQ Tang và GKART đều rất cừ.
Chuyện cô muốn kể xảy ra sau khi Lý Tử Nhiên và Lý Soái chia tay, cũng chính là nửa năm đầu của lớp .
Trong giờ học, bởi vì trời mưa nên thời gian thể dục buổi sáng bị hủy bỏ, có vài người đang vùi đầu làm bài tập được giao của hai tiết đầu tiên, có vài người thì tụ tập tám chuyện.
“Tử Nhiên, vì sao cậu và Lý Soái chia tay vậy? Không phải đúng như mọi người đồn chứ?” Bạn thân của Lý Tử Nhiên là Chu Tinh Tinh tò mò hỏi.
“Cậu nói linh tinh gì đấy!” Lý Tử Nhiên không quá vui mà thả hộp bút trong tay ra.
“Vậy cậu nói xem, vì sao các cậu chia tay, mọi người đều nói như vậy. Hơn nữa sau khi khai giảng thì Lâm Tử Dương và Lý Soái thật sự cứ là lạ.” Chu Tinh Tinh không hề từ bỏ, dự định truy hỏi đến cùng.
“Chỉ là không còn tình cảm mà thôi, hai người ở bên nhau lâu thì tình yêu sẽ biến thành tình bạn. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Các cậu đừng tò mò như vậy nữa.” Lý Tử Nhiên duỗi người nhún vai, dường như đã coi nhẹ chuyện tình cảm rồi. Dáng vẻ đó giống như trẻ con mặc quần áo người lớn, không ra dáng cũng chả ra hình.
Chu Tinh Tinh dùng ngón tay quấn quanh đuôi tóc, thở dài: “Ôi, tớ cảm thấy tiếc thôi. Cậu nói xem trước kia hai cậu chẳng học cùng khối cũng không chia tay. Sau này cậu ta lưu ban còn trùng hợp đến lớp chúng ta, loại duyên phận này, cũng đã yêu đương hai năm rồi, thật sự không nghĩ tới các cậu sẽ chia tay.”
Lý Tử Nhiên vỗ vỗ bả vai Chu Tinh Tinh, thành khẩn nói: “Con gái lớn của mẹ, đừng quan tâm nữa, dù cho chia tay thì bây giờ tụi tớ cũng là bạn tốt, quan hệ với các cậu cũng không có ảnh hưởng gì. Không phải bây giờ vẫn cùng nhau chơi đùa sao?”
Chu Tinh Tinh hất bàn tay của Lý Tử Nhiên đang khoác lên bả vai cô ấy, trợn tròn mắt, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Lý Tử Nhiên: “Wow, lúc này rồi mà còn muốn đụng chạm tớ, tớ thật sự uổng phí tâm tư rồi.”
Lúc này bạn nữ ở bên cạnh là Vương Hiểu Tinh tiếp lời: “Có điều, gần đây Lý Soái và Trịnh Na Na qua lại với nhau thân thiết lắm nha.”
Tống Thường Thường vừa rồi ở bên cạnh nhìn bọn họ không lên tiếng, bổ sung cho chuyện này: “Việc này rất bình thường mà nhỉ. Một người là lớp trưởng, một người là cán bộ hoạt động. Khoảng thời gian trước lúc tổ chức hoạt động hai người đó thường xuyên ở cùng nhau. Bây giờ mặc dù hoạt động kết thúc rồi nhưng thời gian đó hẳn là hai người họ thân quen nhau rồi.”
Lý Soái là xã hội đen, lúc cậu ta chuyển tới lớp / thì nhanh chóng hoà mình với các bạn nam ngồi ở phía sau, cũng trở thành đại ca của bọn họ. Chàng trai như vậy cực kỳ khó quản lý dạy dỗ, con trai dậy thì sớm lúc này đứng lên đã cao hơn giáo viên, khi đi học tranh cãi đều là chuyện nhỏ. Chủ nhiệm lớp còn là một cô giáo vừa mới tốt nghiệp, hoàn toàn không trị được những tên lưu manh không biết trời đất này.
Đến năm lớp , chủ nhiệm của lớp / được thay thế từ một lính mới thành một giáo viên lớn tuổi có kinh nghiệm. Không biết có phải nhờ kinh nghiệm thuở xưa hay không, vị giáo viên này lại dùng chiêu hiểm, cho Lý Soái chức lớp phó, chuyên dùng cậu ta để trị đám con trai trong lớp.
Nhìn từ hiệu quả thì chiêu này được sử dụng không tệ, người giáo viên này còn khen ngợi thành quả lao động của Lý Soái ở trên lớp.
Lúc này nghe chuyện mà Vương Hiểu Tinh nói tới, Chu Tinh Tinh như bắt được bí mật động trời nào đó mà hỏi: “Tử Nhiên, cậu và Lý Soái chia tay không phải vì Trịnh Na Na chứ? Nhìn thời gian thì cảm thấy cũng chính là khoảng thời gian đó, không phải chứ?”
Lý Tử Nhiên không trả lời thẳng, sắc mặt hơi khó coi, cô ta trầm giọng nói: “Không còn tình cảm chính là không còn tình cảm!”
Mấy người này đều thân với Lý Tử Nhiên, hoàn toàn không bị cô ta hù dọa. Ngược lại biểu hiện này của cô ta không khỏi làm người ta liên tưởng đến chuyện khác, quần chúng nhiều chuyện xung quanh đều vểnh tai lên nghe chuyện sau đó, chỉ đợi Lý Tử Nhiên bị đổ thêm dầu vào lửa mà đi tìm Trịnh Na Na đánh nhau.
Chu Tinh Tinh như hiểu ra được gì đó: “Chuyện không biết xấu hổ này, chúng ta nhất định phải dạy dỗ cậu ta, hay là tìm người tâm sự với cậu ta sau khi tan học?”
Vương Hiểu Tinh ở bên cạnh che miệng kinh ngạc: “Trời ạ! Không phải chứ!”
Tống Thường Thường cũng nói theo một câu: “Mọi người đều biết cậu và Lý Soái là một đôi, không nghĩ tới Trịnh Na Na lại là người như vậy.”
Trịnh Na Na là người như thế nào thì người dựng tai hóng hớt bên cạnh không rõ, điều duy nhất có thể xác định là những ngày tiếp theo của cô ấy sẽ không tốt hơn.
Lúc này Trịnh Na Na càng không biết rằng trong thời gian một tiết học sẽ khiến cho cuộc sống lớp sau đó của cô ấy dần trở nên xám xịt.
Chuyện hung ác mà Trịnh Na Na sẽ đối mặt không phải là bị nhốt trong nhà vệ sinh, không phải bị người ta giội nước lạnh, không bị xé sách thả côn trùng, không bị tay đấm chân đá.
Thứ cô ấy đối mặt chính là sự nhục nhã trong lời nói, lưỡi dao này róc vào da thịt cô ấy một cách tàn nhẫn, nhưng người ngoài không cảm nhận được, sự giày vò trong đó chỉ có người trong cuộc mới có thể trải nghiệm được.
Hành động thứ nhất: Tìm kiếm cảm giác tồn tại.
“Cậu cảm thấy lúc Tử Nhiên và Trịnh Na Na đánh nhau thì Lý Soái sẽ đứng về phía ai?” Vương Hiểu Tinh đột nhiên quay đầu hỏi Tống Thường Thường ở bên cạnh.
Tống Thường Thường có chút đột ngột không kịp chuẩn bị, cô ấy tạm dừng một lúc mới nói: “Tớ… có lẽ là sẽ đứng về phía Tử Nhiên nhỉ.”
“Giả thiết kiểu này nhàm chán quá, cho dù Lý Soái có đứng về phía Trịnh Na Na thì những chàng trai khác chắc chắn cũng sẽ đứng về phía Tử Nhiên. Cho nên bất kể như thế nào, chúng ta cũng đông người hơn phe Trịnh Na Na, sợ gì chứ!” Những chàng trai khác mà Chu Tinh Tinh nói là đám người gọi là anh em của Lý Soái. Trong hai năm nay, mấy người họ thường xuyên cùng nhau chơi đùa, cho nên quan hệ với đám người này không tệ.
Lý Tử Nhiên nhìn mọi người xung quanh dường như cũng đang chú ý đến bọn họ, vội vàng nói: “Tớ không đánh nhau với Trịnh Na Na đâu. Tối nay cơm nước xong tới nhà tớ, tớ có chuyện muốn nói.”
Mấy người đó nói gì ở nhà Lý Tử Nhiên, Trần Khả Ý không biết, nhưng việc cuối cùng bọn họ muốn làm thì Trần Khả Ý lại biết rất rõ.
Trong giờ tiếng Anh: “Đáp án câu số chọn gì?”
Đám người Lý Tử Nhiên và Chu Tinh Tinh nhìn nhau, cùng nói “Banana”, giọng của họ to đến mức lập tức che lấp đi chữ “Boy” ở xung quanh.
Trong đề trắc nghiệm có bốn đáp án ABCD, lúc giải đề vì để phân chia ra, bình thường giáo viên sẽ đọc B là boy, D là dog, mấy người kia đột nhiên hô Banana ngược lại rất kỳ lạ.
Giáo viên tiếng Anh không hiểu ra sao hỏi: “Sao đột nhiên lại đọc như vậy?”
“Thưa cô, cô không cảm thấy banana rất hay à?” Lý Tử Nhiên hưng phấn trả lời.
“Tùy các em, không sai, đáp án là Boy. Chúng ta xem một chút về must, should…” Thành tích tiếng Anh của Lý Tử Nhiên không tệ, bình thường đi học cũng rất tích cực, giáo viên tiếng Anh có cái nhìn rất tốt về cô ta. Có khi có cuộc thi tiếng Anh gì đó thì cũng sẽ cân nhắc xem cô ta có thể tham gia hay không.
Cảnh tượng như vậy được biểu diễn lần lượt trong giờ Ngữ văn, giờ Toán, giờ Hóa học, chỉ cần có trắc nghiệm, chỉ cần câu này chọn B thì tiếng Banana vang dội này đều sẽ tồn tại. Đương nhiên dù cho đáp án không phải là B thì cũng không sao, không phải là câu đó chọn sai, bọn họ chỉ cần lớn tiếng hô Banana thôi.
Các thầy cô cũng sẽ không uốn nắn hành vi đọc B thành Banana của các học sinh, đây chỉ là một cách đọc mà thôi, thấy sự nhiệt tình của các học sinh tăng vọt, thầy cô mừng còn không kịp đấy. Bạn nói xem có giáo viên nào chưa từng gặp qua cảnh tượng xấu hổ, đưa ra câu hỏi mà bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời, đi dạy mà được hưởng ứng chính là chuyện tốt.
Các bạn cùng lớp có lẽ cũng vì vui, có lẽ là bị đám người Lý Tử Nhiên lây nhiễm, không đấu lại thì gia nhập. Càng ngày càng nhiều bạn tham gia vào, dần dần, ở lớp /, cách đọc của B chính là Banana.
Bước thứ hai: Đưa ra định nghĩa.
Định nghĩa này không cần tất cả mọi người biết, chỉ cần người nên biết có thể biết là đủ rồi.
Trong thời gian một tuần ngắn ngủi, mọi người đã quen đọc B là Banana, Trịnh Na Na cũng là một người hưởng ứng lời kêu gọi Banana một cách tích cực.
Vào tuần thứ hai Banana lưu hành, tuần này đến lượt tổ của Trần Khả Ý trực nhật. Một tổ sáu người, Trần Khả Ý và Lý Tử Nhiên ngồi hai bàn trước và sau liền nhau. Trước đó khi tổ của Trịnh Na Na trực nhật, cô ấy bởi vì có việc nên đã đổi chỗ với bạn cùng bàn của Trần Khả Ý một thời gian, cho nên tuần này bọn họ cùng nhau trực nhật.
Hôm đó là thứ sáu, ngày trực nhật cuối cùng.
Tiếng chuông hết giờ của tiết cuối cùng vang lên, mấy người Chu Tinh Tinh đi đến bên cạnh bàn của Lý Tử Nhiên, ngồi trên bàn của bạn cùng bàn cô ta nói: “Lâm Thanh, một lát nữa tụi tớ và Tử Nhiên đi mua vài thứ, hôm nay chúng ta đổi thời gian trực nhật đi. Hôm nay tớ giúp cậu làm trực nhật, đợi lần sau tớ trực nhật thì cậu làm giúp tớ một ngày.”
Lâm Thanh không vui đẩy mông Chu Tinh Tinh lắc đầu: “Không, làm xong sớm kết thúc sớm, mấy tuần nữa lại phải làm trực nhật thì khó chịu lắm.”
Chu Tinh Tinh thấy thái độ Lâm Thanh kiên quyết, dường như không có cách nào thuyết phục được trong thời gian ngắn thì lại liếc nhìn Lý Tử Nhiên, nhảy xuống khỏi bàn thỏa hiệp: “Thôi thôi, hôm nay tớ làm người lương thiện vậy, dù sao hôm nay cũng phải chờ Tử Nhiên, tớ làm trực nhật giúp cậu là được rồi chứ, cậu về nhà đi!” Nói xong thì vẫy tay, dáng vẻ không tiễn.
Lâm Thanh hơi kinh ngạc, cũng không có dự định truy đến cùng, cô ấy hết sức vui vẻ đồng ý: “Được! Cảm ơn cậu nhé, người lương thiện!” Nói xong, cô ấy cầm cặp sách khoác lên vai rồi xoay người rời đi.
Lý Tử Nhiên ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng lúc này cũng quay người nói với hai người ngồi sau lưng cô ta: “Hai cậu cũng đi đi. Hôm nay Tống Thường Thường và Vương Hiểu Tinh cũng làm trực nhật giúp các cậu.” Vừa nói vừa gọi với hai người còn đang ngồi tại chỗ không đi: “Thường Thường, Hiểu Tinh, các cậu lại đây một chút.”
Sau khi Tống Thường Thường và Vương Hiểu Tinh tới biết phải làm trực nhật giúp hai người ngồi phía sau thì cũng không nói gì, gật đầu nhận lời: “Ừm ừm, hôm nay tụi tớ làm trực nhật giúp các cậu. Dù sao cũng phải ở đây chờ Tử Nhiên mà.”
“Hôm nay tụi tớ thật sự toàn là người lương thiện rồi, các cậu đi đi.” Lý Tử Nhiên vẫy tay với hai người ngồi phía sau.
Hai bạn ngồi ở bàn phía sau nghĩ đến việc có người làm giúp, cũng không có lý do từ chối, nói một tiếng cảm ơn rồi về nhà.
Lúc này đội hình trực nhật hôm nay đã biến thành Lý Tử Nhiên và những người bạn của cô ta cộng thêm Trần Khả Ý, Trịnh Na Na.
Sau khi thuyết phục những người khác, mấy người đó phát hiện ra vẫn còn một Trần Khả Ý ở đây. Chu Tinh Tinh huých nhẹ bả vai Lý Tử Nhiên, ra hiệu cho cô ta tiến lên giải quyết phiền phức tiềm ẩn này.
“Khả Ý, hay là hôm nay cậu cũng đi thẳng về nhà đi, thiếu cậu cũng không sao đâu.”
Năm lớp , Trần Khả Ý từng chơi với Lý Tử Nhiên một khoảng thời gian. Cô chưa từng cảm thấy Lý Tử Nhiên là kiểu người lấy việc giúp người khác làm niềm vui. Trong mắt cô, Lý Tử Nhiên giống kiểu người không lợi thì không làm hơn. Trực giác mách bảo cô có quỷ, cô không đồng ý: “Không cần đâu, để tớ tự mình trực nhật đi.”
Thấy Trần Khả Ý không định nhận lòng tốt, Lý Tử Nhiên cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi người đi gần hết rồi, mấy người cũng bắt đầu công việc quét dọn. Ban đầu mọi người đều tự mình làm việc, không xảy ra chuyện gì đặc biệt, nhưng khi quét nhà xong chuyển sang lau nhà, Chu Tinh Tinh mở miệng nói: “Trịnh Na Na, tên tiếng Anh của cậu là gì vậy?”
Trịnh Na Na và bọn họ không quen thân, quan hệ xa gần với bạn bè trong lớp liên quan đến nơi ở và vị trí ngồi trong lớp xa hay gần. Hoặc là dùng thành tích tốt xấu để chia nhóm, tốt thì chơi với nhau, xấu thì chơi với nhau, không tốt không xấu lại chơi với nhau.
Thành tích của Trịnh Na Na và mấy người đó là kiểu không tốt không xấu, nhà cũng không gần nhau, không gặp nhau nhiều.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Tinh Tinh, Trịnh Na Na hơi sửng sốt, không biết vì sao lại đột nhiên nhắc đến tên tiếng Anh, nhưng cô ấy vẫn thật thà trả lời: “Cậu hỏi tớ hả? Tên tiếng Anh của tớ cũng là Nana.”
“Tớ cảm thấy cậu phải tên là Banana. Banana hợp với cậu hơn là Nana. Thật đó, không tin cậu hỏi những người khác xem, có phải cậu tên là Banana thì hay hơn không.” Nói xong, Chu Tinh Tinh nháy mắt ra hiệu, không có ý tốt mà nhìn về phía Trịnh Na Na.
“Gì cơ? Hở, có ý gì?” Trịnh Na Na lộ ra vẻ nghi hoặc, biểu cảm trên mặt Chu Tinh Tinh khiến cô ấy cảm nhận được ác ý của đối phương, nhưng cô ấy không rõ là có chuyện gì.
Lý Tử Nhiên tiếp lời: “Có phải năng lực nghe hiểu của cậu có vấn đề không, tụi tớ nói tên tiếng Anh của cậu nên là Banana, cái tên này cực kỳ xứng đôi với cậu.”
Đám người này không đợi Trịnh Na Na tiếp lời, phối hợp nói: “Banana, loại trái cây tốt biết bao nhiêu, cậu thích ăn Banana không?”
Tống Thường Thường lập tức đáp lời: “Thích.”
Vương Hiểu Tinh ghét bỏ nhìn Tống Thường Thường, phát ra tiếng “A ~” kỳ lạ: “Vậy mà cậu lại thích ăn loại trái cây đồi trụy như Banana à.”
Lý Tử Nhiên làm ra vẻ giật mình nói: “Cậu không biết sao? Banana nhuận tràng đó, hơn nữa lột vỏ ra thì không đồi trụy nữa.”
Chu Tinh Tinh và Lý Tử Nhiên tiếp tục phối hợp: “Hì hì, Trịnh Na Na, cậu vẫn chưa nói sau này tên tiếng Anh của cậu có phải là Banana hay không mà?”
Lý Tử Nhiên dùng giọng nói ngọt ngào của cô ta tiếp tục nói: “Sau này tụi tớ gọi cậu là Banana được không?”
“Banana! Banana! Banana!” Mấy người cùng nhau kêu Banana, giống như khi giáo viên hỏi đáp án trong giờ học vậy.
Trịnh Na Na bị từng tiếng gọi này đè ép tới mức không thở nổi, dùng sức ném cây lau nhà trong tay xuống đất: “Các cậu thích Banana như thế thì tự mình dùng tên tiếng Anh này không phải là được rồi à!”
Bầu không khí trong phòng học lập tức trở nên căng thẳng.