Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân

chương 40: 40: thanh mai trúc mã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Nhã Tranh từ khi mất trí nhớ đến giờ cô vẫn không thể tự mình đi tìm đồ đạc mà bây giờ lại phải đi tìm đồ ăn để ăn, nhà bếp to với vài chiếc tù lạnh cao cấp các loại mà cô không thể nào tìm được một gọi mì đang lúc định bỏ cuộc rời đi thì có tiếng gọi cô từ phía sau.

Lý Nhã Tranh sợ xanh mặt nhìn quay lại thì ra là thím Hai đang hỏi cô, thấy thím Hai cô thở phào nhẹ nhõm vì cô còn tưởng là anh.

— Thiếu phu nhân cần tìm gì sao?

— Cháu tìm vài gói mì để nấu ăn nhưng không có.

— Em tìm mì để nấu sao?

Trần Phong nghe thấy cô nói đến mì liền nghĩ đến bữa ăn khuya trước kia cô từng nấu mì, anh vội đi lại bảo thím Hai lấy mì và bắt cô nấu.

Nhận lấy gói mì từ tay anh trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh mờ ảo của ai đó đưa mì cho cô, cô lắc đầu nhận lấy gói mì rồi nấu, khi bưng ra cô lại đưa cho anh một bát không hiểu sao cô lại nấu dư ra một bát vì trong đầu cô hiện ra câu nói của ai đó nói rất thích ăn mì nên cô mới sơ xuất bỏ dư ra một phần.

— Không biết trước kia chúng ta đã từng ăn mì chưa?

— Em nhớ ra gì sao?

— Trong đầu tôi không hiểu sao khi nấu mì lại hiện ra hình ảnh của một người đàn ông nhưng không thể nào thấy rõ.

— Em mau nhớ lại đi...

Trần Phong hối dục cô nhớ lại nhưng cô lại ôm đầu kêu đau, lần này anh mới bình tĩnh lại vội an ủi cô không cần nhớ lại.

Ăn mì không bồi bổ sức khỏe cho cô nên anh đã bảo thím Hai dọn bữa tối cho cô ăn thêm.

Trên bàn toàn là những món ngon mà trước giờ cô luôn ao ước có thể ăn không ngờ lần này lại có thể ăn, nhưng dạ dày cô quá nhỏ đã ăn được mấy miếng thì đã thấy no không thể ăn nổi, cô rất muốn ăn nhưng bụng đã no căng.

Trần Phong nhìn cô ăn ngon như vậy trong lòng cũng rất mừng.

Ăn xong cô lên phòng đọc sách, khi lên phòng Trần Phong đưa cho cô quyển sách của Trần Khải tặng cô mà cô chưa đọc xong.

Lý Nhã Tranh mãi mê đọc sách đang đến đoạn hay thì bác Ngô gọi cô bảo có người bạn muốn gặp cô.

Khi nói đến bạn cô liền nghĩ ngay đến Thẩm Thanh Thư, cô vội để quyển sách xuống chạy nhanh xuống nhà ôm lấy Thẩm Thanh Thư.

— Nhớ cậu nhiều lắm.

Lý Nhã Tranh còn nhìn sang người đi bên cạnh Thẩm Thanh Thư là một người đàn ông đẹp trai khôi ngô ăn mặc lịch sự đứng bên nhìn cô với ánh mắt chăm chú.

— Còn ai đây? -Cô hỏi Thẩm Thanh Thư.

Anh chàng đó nhìn cô vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe cô hỏi câu đó.

— Sao em có thể quên mất anh?!

Lý Nhã Tranh nhìn anh chàng đó vẫn không nhớ ra là ai cho đến khi Thẩm Thanh Thư giới thiệu lại cho cả cô và Trần Phong đều biết thì cô mới nhớ ra.

Lý Nhã Tranh vội ôm lấy cổ anh chàng đó một cách thân thiện làm cho mọi người đều ngạc nhiên còn Trần Phong đang ngồi ở sofa làm việc cũng phải đứng dậy bỏ công việc lại mà đi vè phía chỗ cô.

— Anh Minh, anh về nước lâu chưa?

— Anh vừa về, nghe em bị bệnh nên đến thăm không ngờ em đã lấy chồng rồi.

Khuôn mặt anh chàng tên Minh đó có chút hối tiếc.

— Em chưa có chồng! -Cô vội nói.

Trần Phong nghe cô nói vậy liền đi lên phía trước đưa tay ra giới thiệu về mình cho anh chàng đó biết nếu không lại anh chàng đó tưởng cô chưa có chồng.

— Chào, tôi là chồng của cô ấy tên Trần Phong.

— Chào, tôi là bạn thanh mai trúc mã với em ấy tên Vương Nhất Minh.

Hai người bắt tay nhau mặt lại cũng khao chịu, Trần Phong nghe mấy từ thanh mai trúc mã liền nắm chặt tay hơn, Vương Nhất Minh cũng không nhẹ nhàng mà nắm tay mạnh lại.

— Hai người thôi đi.

-Thẩm Thanh Thư lên tiếng.

Vương Nhất Minh là thanh mai trúc mã với Lý Nhã Tranh từ nhỏ hai người đã chơi rất thân với nhau, còn có cả hẹn ước lớn lên sẽ lấy nhau nhưng đó chỉ là chuyện của hai mươi năm về trước.

Vương Nhất Minh khi học xong cấp ba liền theo bố mẹ sang bên Mỹ để dự học, khi đi hai người rất lưu luyến nhưng được vài năm sau hai người mất liên lạc cho đến nay.

Hôm nay Vương Nhất Minh và Thẩm Thanh Thư đến đây là muốn rủ cô đi chơi tối, Trần Phong không cho đi nói những lời để cô không đi nhưng Lý Nhã Tranh đâu quan tâm cô vẫn đồng ý đi, cô lên phòng thay một bộ váy khoác thêm một chiếc áo mỏng đi xuống nhà, bà người chuẩn bị đi thì Trần Phong lại nói là đi cùng, nói là đi cùng nhưng anh đi là bảo vệ vợ không bị người khác cướp mất.

Bốn người ngồi trong một chiếc xe của Vương Nhất Minh, Trần Phong không nói chuyện gì mà chỉ ngồi nghe ba người kể về những chuyện của trước kia.

Đến trước một cửa hàng vui chơi, Vương Nhất Minh dừng xe lại, mọi người đi vào cô và Thẩm Thanh Thư rất thích chơi trò chơi điện tử nên đã chạy vào trước bên ngoài hai người đàn ông đi với nhau đi vào nhưng anh là mắt lại hướng về bóng dáng của một người là Lý Nhã Tranh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio