Mọi chuyện xảy ra khác hoàn toàn với kế hoạch nhưng cũng không khiến thái phi lo sợ là bao.
Thật ra quan sát phản ứng của Phùng tổng quản bà ta cũng lường trước được lão sẽ phản bội, chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.
"Phế vật." Thái phi nâng tách trà lên thổi nhẹ, mùi thơm của trà nhàn nhạt sộc thẳng vào mũi, uống xong thái phi mới đặt tách trà xuống lạnh lùng nói: "Sớm biết sẽ nuôi phải tên phế vật như vậy, năm xưa bản cung nên để lão ta chết luôn cho rồi."
Nước đã ngập đến chân mà ma ma vẫn thấy thái phi ung dung không khỏi sốt ruột thay, ma ma nhìn qua binh lính hung dữ đang đợi bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương..."
"Ngươi lo cái gì?" Thái phi cau mày trách cứ: "Bản cung dù gì cũng là phi tần của tiên hoàng, chẳng lẽ đám người này lại dám cả gan bất kính?"
Quả thật là binh lính không có gan bất kính áp giải bà ta đi, nhưng lời của Tần Sở cũng là thánh chỉ, nếu họ không đưa được người về chắc chắn sẽ bị trách tội.
Thống lĩnh đứng ra cẩn thận nói: "Thái phi, hoàng thượng mời người đến có chuyện muốn nói, xin thái phi đừng làm khó chúng nô tài."
"Ngươi còn biết mình là nô tài thì tốt nhất nên ngậm miệng lại!" Nói vậy nhưng thái phi vẫn đứng dậy sai bảo ma ma bên cạnh: "Đi.
Đi trang điểm cho bản cung thật đẹp vào."
Nói rồi bà ta thoáng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt nhìn qua gã có vết bớt ngang mặt đứng đằng sau thống lĩnh, thấy gã gật đầu một cái, thái phi mới cong khóe môi đi vào thay y phục.
Trong thời gian đợi thái phi trên triều cũng không được yên ổn cho lắm, bao nhiêu lời xì xầm bàn tán đủ mọi thể loại, mỗi người một ý kiến riêng, cứ như chỉ cần có mâu thuẫn một chút lập tức lao vào xung đột.
Ngược lại với những người khác, ngự sử âm thầm lau mồ hôi hột biết bao nhiêu lần.
Nếu thái phi mà bị xử tội lão chắc chắn cũng không thoát khỏi liên can, lúc đầu thái phi hứa hẹn bản thân còn có Liên vương chống đỡ, nói rằng chỉ cần Tần Thời gục ngã sẽ lập tức chiếm lấy kinh thành, khi đó sẽ không quên công sức của lão.
Giờ vinh hoa phú quý chưa thấy đâu, riêng việc cấu kết tiếp tay cũng đã đủ đẩy lão về quê chăn gà rồi!
"Thái phi đến!"
Tiếng thái giám vang lên làm trái tim ngự sử như nhảy ra khỏi lồng ngực, lão cúi thấp đầu xuống ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Thái phi đã được ma ma trang điểm lại, trên người toàn là vàng bạc châu báu, mỗi một bước đi cây trâm trên đầu lại rung lên phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Bước vào hoàng cung này cũng ngất ngưởng nửa đời người, từ một thiếu nữ mười bảy tuổi ngây thơ nay đã trưởng thành thành một con người hoàn toàn khác.
Năm đó bà ta cứ nghĩ đến kinh thành rồi sẽ gặp được một phu quân thương yêu mình, nhưng quanh đi quẩn lại, chờ nữa, chờ nữa...!bà ta cũng không chờ được thứ bản thân cần.
Thu lại nét cười mỉa mai trên miệng, thái phi bày ra vẻ mặt như thường ngày bước vào trong sảnh chính.
Điều bà ta làm tốt nhất từ trước đến nay là ngồi trên cao lâu đã thành thói quen, không sợ nhất chính là ánh mắt người đời, cho dù bị đủ loại ánh nhìn hướng đến sống lưng vẫn thẳng tắp đi vào chính giữa.
Thái phi liếc Phùng tổng quản vẫn đang quỳ dưới chân, biết rõ nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Tần Sở hỏi: "Không biết hoàng thượng gọi bản cung đến đây có chuyện gì?"
Đã đợi biết bao nhiêu năm, Tần Sở cũng sẽ không nóng vội nhất thời mà làm hỏng chuyện, gã làm đúng theo quy tắc cho người thuật lại mọi chuyện trước mặt thái phi.
Đợi người nói xong Tần Sở hỏi: "Những lời vừa rồi đều là do chính miệng Phùng tổng quản khai, thái phi có gì muốn nói hay không?"
"Ồ?" Thái phi khẽ cười thốt lên: "Thì ra là do ngươi nói ra?"
Lời vừa dứt, thái phi đã vung tay lên tát mạnh lên mặt Phùng tổng quản một cái, hành động của bà ta quá đột ngột ngay cả Tần Thời cũng sửng sốt, chỉ kịp lớn tiếng quát lên: "Trên triều đường không được động thủ đánh người!"
Phùng tổng quản đã cao tuổi nào chịu được cú tát mạnh như vậy lập tức ngã gục xuống đất, A Phúc bò lại đỡ Phùng tổng quản lên quay qua nhìn thái phi ánh mắt đầy thù hằn, bị Phùng tổng quản ngăn lại mới miễn cưỡng ngồi im.
"Bản cung đánh một nô tài phản bội cũng không được?"
Thái phi hoàn toàn xé nát bộ mặt giả tạo thường ngày, bà ta xoa nhẹ lên bàn tay đau rát, ánh mắt hiện lên tia độc ác cười khẩy nói: "Thứ vong ân bội nghĩa không khác gì một tên súc sinh, một cái tát còn quá nhẹ!"
Tần Sở cho người kéo Phùng tổng quản lên bắt lấy ý chính trong lời thái phi: "Nói như vậy thái phi thừa nhận những lời Phùng tổng quản nói là sự thật?"
"Tần Sở à Tần Sở." Thái phi cười lớn chỉ tay vào mặt Tần Sở nói: "Thế cục này do ngươi bày ra, ngươi còn giả vờ giả vịt cái gì? Cho dù bản cung làm thật thì đã sao? Ta là phi tần do chính tiên hoàng sắc phong, phụ vương của ta có kim bài miễn tử, cho dù ta có phạm tội ngươi cũng không thể xử chết ta!"
Phùng tổng quản ho khù khụ lên hai tiếng đẩy tay A Phúc ra quỳ xuống: "Thái phi được tiên hoàng ban ân điển đó là sự thật không thể chối cãi, hoàng thượng mệnh làm con không thể trừng phạt thái phi đó là lễ nghĩa!" Ngừng lại một lúc, Phùng tổng quản oán giận nhìn về phía thái phi: "Nhưng nếu như nô tài nói, năm xưa tiên hoàng băng hà cũng là do một tay thái phi gây ra, vậy thì có đủ để xử tội thái phi hay không?!"
"Ngươi vừa nói cái gì?!" Tần Thời thiếu chút nữa lao đến nắm lấy cổ áo Phùng tổng quản chất vấn, cũng may Từ Á Ngôn ở ngay bên cạnh luôn quan sát hắn nên nhanh tay cản lại.
Hai mắt Tần Thời đỏ như máu gào lên: "Ngươi lặp lại lần nữa cho ta, những lời lúc nãy là có ý gì?!"
"Năm đó tiên hoàng bị bệnh liên miên, ngay cả xuống giường cũng không thể, không phải là do một tay thái phi cho người đổi thuốc của tiên hoàng hay sao?!"
Không chỉ như thế bà ta còn từng ra tay với cả thái tử, cũng là Tần Sở lúc nhỏ, nhưng Phùng tổng quản nhất thời mềm lòng, không làm sao nhẫn tâm ra tay cho nổi.
Thái phi cười khẩy hỏi: "Ngươi nói ra chuyện này mong Tần Sở sẽ tha cho ngươi tội chết? Ngươi nghĩ hắn sẽ tha cho ngươi?!"
"Nô tài già rồi, một cái mạng già này có đáng là gì mà nói tha hay không tha?" Phùng tổng quản rũ mắt xuống từ từ kể lại: "Trước kia hoàng thượng mới lên ngôi thiên hạ còn chưa ổn định, Liên vương cầm quyền khó có thể đàn áp, thái phi được gả vào trong cung từ đầu đến cuối nhận vinh hoa phú quý, muốn cái gì mà tiên hoàng không cho? Nhưng thái phi chưa từng cảm thấy là đủ, luôn muốn giành hết tất cả của cố hoàng hậu.
Vậy nên bà ta đã ra tay sát hại cố hoàng hậu..."
Cứ tưởng rằng sau khi cố hoàng hậu chết đi tiên hoàng sẽ để ý đến bà ta, không ngờ tiên hoàng lại cho một người khác lên ngôi vị hoàng hậu.
Từ đó về sau ngay cả hậu cung cũng không còn đoái hoài đến, một lòng lao vào xử lý chuyện chính sự.
Thái phi nào can tâm nên mới hết cách này đến cách khác gây chuyện.
Nếu tiên hoàng thích chính sự như vậy thì khiến cho hắn không thể nào lo nổi nữa là được rồi!
Loại thuốc mà thái phi dùng rất nhẹ, không mùi không vị, ngay cả kim độc cũng không phát hiện ra, nhưng ngấm theo năm tháng làm sức khỏe con người ngày càng yếu dần đi, chỉ có thể nằm liệt một chỗ.
Không ngờ thái phi đã quá coi thường tiên hoàng, cho dù có yếu đến mức nào đi nữa chỉ còn có thể giữ tỉnh táo, tiên hoàng vẫn dùng một chút sức lực cuối cùng duyệt tấu chương.
Mãi đến sau này thái phi mới biết, tiên hoàng nỗ lực bất chấp cả mạng sống như vậy là để dọn đường cho thái tử, con của ông với Chu Mẫu hoàng hậu!
Thử hỏi sao bà ta có thể không hận?
Không ngờ trước khi nhắm mắt cuối cùng tiên hoàng cũng gọi thái phi đến, khi đó bà ta đã nghĩ, chẳng lẽ đến phút cuối hoàng thượng cũng nhận ra tình cảm của bà ta rồi sao?
Cuối cùng cũng để ý đến bà ta một chút rồi sao?
Nhưng một câu nói của tiên hoàng khi ấy đã khiến thái phi hoàn toàn chết lặng.
Năm đó Hùng Minh đế trước khi nhắm mắt xuôi tay cầu xin thái phi dẫn dắt thái tử thuận lợi lên ngôi, ân đức này kiếp sau ông nguyện dùng cả đời báo đáp.
Thì ra không phải là tiên hoàng không biết tình cảm của bà...!chỉ là chưa từng muốn đáp lại mà thôi..