Mắng chửi một hồi xong Từ Á Ngôn quay qua nhìn đám thổ phỉ, y quan sát chúng một lượt rồi nhíu mày lại hỏi: "Hai kẻ kia nhìn rất có tiền sao các ngươi không cướp lại cứ nhằm vào ta, nói, các ngươi là do ai phái đến, là nhị nương hay là vị đại ca yêu quý kia?"
Thổ phỉ quay ra nhìn nhau, sắc mặt chúng khẽ biến một chút nhưng tên đứng đầu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giơ con dao sắc nhọn trong tay lên quát: "Đừng có nhiều lời, hôm nay chạm phải bọn ta là ngươi đen đủi!"
"Thật là...!ta đã hứa với phụ thân từ nay về sau không ra tay đánh người nữa.""
Từ Á Ngôn xoa nhẹ cổ tay, y tiến lên phía trước vài bước cong môi lên cười, ánh mắt có vài phần lạnh đi.
"Còn chưa biết là kẻ nào đen đủi đâu."
Tần Thời đi được một đoạn rồi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quay qua Cẩm Minh xoa xoa cằm nói: "Thường thì ta nói đến như thế cũng phải hạ màn rồi chứ nhỉ, lúc nãy tên kia còn dám mắng ta, không sợ ta ghi thù quay ra xử tội hắn sao?"
Cẩm Minh ho khan một tiếng, quan sát sắc mặt Tần Thời một lúc rồi khẽ nói: "Thuộc hạ thấy không giống đóng kịch lắm đâu..."
"Hừm." Tần Thời vội giơ tay lên cắt ngang, "Ngươi đừng bị thủ đoạn tinh vi của chúng lừa, không nhớ bốn năm trước tiểu thư của Hữu thị lang Liễu gia còn bày ra một màn ưỡng bức dân nữ, ta cứu rồi thì sao? Năm lần bảy lượt đòi lấy thân báo đáp làm ta sợ đến mức nhìn thấy nàng một cái liền phải tránh sang đường khác, mãi đến khi đến biên cương đánh trận mới cắt được cái đuôi này."
"Ha ha.
Liễu tiểu thư lúc đó còn khóc lên khóc xuống, nếu không phải Nam Quốc không cho nữ nhân vào quân ngũ, chỉ sợ tiểu thư đó nhất định là đòi theo vương gia."
Tần Thời lắc đầu thở dài, "Vậy nên ngươi đừng nhìn bề ngoài mà thấy ghen tỵ với ta, thật ra có nhiều người theo đuổi quá cũng áp lực lắm."
"Vâng, vâng, vâng." Cẩm Minh cố nín cười nói hùa theo, "Chỉ có vương gia anh dũng song toàn mới được hưởng diễm phúc này, tiểu nhân chỉ là một nô tài hèn mọn sao hiểu được áp lực của vương gia chứ."
Tần Thời hài lòng mỉm cười, hắn vén nhẹ tóc lên để lộ đôi mắt đen như bầu trời đêm sâu thẳm, tóc được cố định lại bằng kim quan, một nửa thả dọc xuống nhìn mềm mại như thác nước, làn da vì ở chiến trường lâu năm nên không được trắng cho lắm, nhưng cũng chính vì vậy càng giúp hắn tôn lên khí chất nam nhân.
Ngựa mà Tần Thời đang cưỡi là một con hắc mã, móng bọc giáp sắt, bên hông giắt trường kiếm khảm ngọc, gió thổi nhẹ qua làm trường bào của hắn tung bay theo gió, ngay cả ánh mặt trời kia chiếu xuống cũng như là muốn soi sáng hào quang xung quanh hắn.
Cẩm Minh biết vương gia nhà mình lại bắt đầu tự mãn vội vàng nói: "Vương gia của ta ơi, nhưng mà tiểu nhân thấy người lúc nãy thật sự cần giúp đỡ đó.
Hắn ta dám mắng chửi người như vậy, chưa chắc đã biết người là ai đâu."
"Ở kinh thành này sao có thể có người không biết ta!" Tần Thời trừng mắt lên nhìn Cẩm Minh, hiện giờ trong thành còn đang bận đốt pháo thả hoa chờ hắn tới, dù chưa tận mắt thấy hắn bao giờ nhưng nhìn tướng mạo này đi, bộ dáng uy nghiêm hào hùng này đi, lại còn không nhìn ra sao?!
Cẩm Minh lấy tay xoa nhẹ trán, cố ý hạ giọng xuống thấp hết mức có thể, "Vậy nếu lỡ như người kia thật sự bị thổ phỉ cướp bóc, lại chẳng may xảy ra án mạng thì sao? Uy nghiêm này của vương gia cũng mất sạch đó!"
Tần Thời không vui quay qua nhìn Cẩm Minh hỏi: "Sao ngươi có vẻ quan tâm đến tên đó vậy?"
"Người không thấy hắn rất ưa nhìn à?"
Tần Thời nheo mắt lại lạnh lùng quay qua nhìn Cẩm Minh, nhìn đến mức trán của y toát đầy mồ hôi mới thu lại ánh mắt nhẹ nhàng thốt ra một câu.
"Trên đời này có người đẹp hơn ta sao?"
Cẩm Minh: "???"
"Thôi được rồi, vậy thử quay lại xem xem là ta đúng hay ngươi sai." Tần Thời quay qua nhìn Cẩm Minh mỉm cười, hắn hạ giọng xuống nói: "Nhưng mà Tiểu Minh à, nếu là ngươi sai thì cũng đừng trách ta lạm dụng tư hình nha, ở trong quân doanh một phán đoán sai lầm cũng có thể khiến ngươi rơi vào tay kẻ địch đấy."
Với kinh nghiệm bao năm của hắn, chắc chắn rằng kẻ lúc nãy là đang diễn kịch, rõ ràng là gặp thổ phỉ mà trong mắt lại không có một chút hoảng sợ, tưởng qua mắt được hắn mà dễ sao.
Khóe môi Tần Thời cong lên kéo ngựa quay trở về con đường ban nãy.
Hai người chưa đến nơi đã nghe loáng thoáng tiếng kêu cứu, Cẩm Minh hốt hoảng muốn xông lên giúp nhưng Tần Thời đưa tay lên ngăn cản, hắn lặng lẽ lùi về sau gốc cây quan sát.
Cách đó không xa quả thật có tiếng kêu cứu thảm thiết nhưng không phải phát ra từ miệng thiếu niên trắng trẻo ban nãy họ gặp, Cẩm Minh há hốc miệng không thể tin nổi, không ngờ một người nhìn có vẻ thư sinh yếu đuối kia lấy một chọi bảy đạp cả đám thổ phỉ dưới chân.
Mặc dù trên người y cũng có không ít vết thương nhưng đã lợi hại trên mức tưởng tượng rồi!
Từ Á Ngôn vung một đấm mạnh lên mặt tên thủ lĩnh làm hắn trợn mắt bất tỉnh, xử lý xong tất cả y mới nặng nhọc đứng dậy lau vết máu trên khóe môi, chỉ tay vào mặt từng kẻ quát lên.
"Cút về nói với chủ nhân của các ngươi, muốn bắt bạt Từ Á Ngôn này không phải chuyện dễ đâu, trước khi ta chưa nổi giận thì bảo hắn thu ngay mấy cái trò dơ bẩn này đi!"
Nói xong vẫn cảm thấy bực bội vì ra ngoài chọn đúng ngày đen đủi, Từ Á Ngôn đạp mạnh lên bụng một tên nằm gần nhất rồi mới phất tay áo rời đi.
"Từ Á Ngôn..." Tần Thời khẽ nhẩm lại cái tên này trong miệng, hắn quay qua nâng cái cằm sắp rớt xuống của Cẩm Minh lên nói: "Ngươi thua rồi."
Cẩm Minh phải mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh nói: "Hắn không phải muốn tiếp cận vương gia thật mà..."
"Nhưng mà hắn vốn dĩ không cần ta trợ giúp, ban nãy chạy lại cầu cứu chỉ muốn tìm người chết thay không muốn phí sức thôi." Tần Thời đạp nhẹ lên lưng ngựa rời đi không quên ném lại một câu, "Ngay cả người ta đóng kịch hay không cũng không phân biệt được, về đến kinh thành thì gánh nước chịu phạt đi, theo ta bao lâu nay rồi mà vẫn không khá hơn chút nào."
Cẩm Minh xụ mặt xuống bĩu môi mắng thầm.
"Có mà người không muốn thừa nhận bản thân mất mặt vì không được để ý thì có.".