Một giấc này của Từ Á Ngôn ngủ đến tận chiều, khi thức dậy vẫn không thấy bóng dáng Tần Thời đâu, còn bụng thì đang kêu réo ầm ĩ.
Vì ngủ quá lâu nên Từ Á Ngôn cảm thấy hơi choáng mãi một lúc sau mới đứng lên được, y đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy nha hoàn đi qua hỏi:
"Vương gia vẫn chưa trở về?"
"Lúc nãy vương gia có trở về một lúc, sau lại thu xếp đồ đi rồi." Có vẻ nha hoàn này cũng không biết gì nhiều lắm nên Từ Á Ngôn vội đi hỏi quản gia, Tô quản gia cúi đầu xuống hành lễ rồi mới bẩm báo.
"Vương gia đã khởi hành đến Sa Hải để điều tra chuyện thuế muối rồi, nghe nói ít cũng phải dăm bữa nửa tháng mới trở về."
Từ Á Ngôn như không tin vào tai mình, y đứng thẫn thờ một lúc sau mới hơi nghèn nghẹn hỏi lại: "Tại sao không ai nói với ta một tiếng?"
"Vương gia thấy vương phi đang ngủ nên không nỡ đánh thức." Như sợ Từ Á Ngôn nghĩ nhiều Tô quản gia đột nhiên thốt lên: "A phải rồi, lúc trở về vương gia còn mua đồ ăn cho vương phi, dặn tiểu nhân khi người dậy thì nhớ hâm nóng lại.
Vương phi đã đói bụng chưa, để tiểu nhân cho sai người mang lên."
Những lời này cũng không khiến Từ Á Ngôn vui vẻ hơn là bao, định nói không ăn nhưng bụng rất đúng lúc kêu lên, y đành thở dài.
"Vậy thì đi hâm nóng lại đi."
Nhìn đồ ăn được bày trên bàn toàn là những đồ mình thích nhưng Từ Á Ngôn cũng không cảm thấy muốn ăn cho lắm, bên cạnh Tần Thời lâu như vậy rồi, hắn có việc rời đi xa mà cũng không nói trước với y một tiếng, nói không thất vọng mới là lạ.
Từ Á Ngôn ăn được một chút lại cảm thấy khó chịu đành kêu hạ nhân dọn xuống trước, vương phủ này đột nhiên vắng Tần Thời cũng quạnh quẽ hơn hẳn.
Còn nhớ vào chính đêm tân hôn, như phu thê bình thường chắc chắn là tràn ngập hạnh phúc, còn Từ Á Ngôn và Tần Thời lại ngồi bàn bạc thỏa thuận ở chung hai năm, về sau lại đổi thành đợi hắn có người trong lòng, khi đó y không một chút do dự lập tức đồng ý, giờ nghĩ lại mới thấy thật ngốc.
Từ Á Ngôn thở dài đang định trèo lên giường đi ngủ tiếp thì bên ngoài báo đại phu nhân cầu kiến.
"Đại phu nhân?" Không mời mà đến, một khi đã đến chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng đang khó chịu nên Từ Á Ngôn thật sự không còn sức để đối phó với mấy người này, y phất tay.
"Mời đại phu nhân về trước, cứ nói hôm nay ta không được khỏe."
Nha hoàn nghe lệnh rời đi, nhưng chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng lúng túng chạy vào, nhìn thấy nét mặt ngập ngừng khó xử của nàng ta, dự cảm có chuyện không tốt Từ Á Ngôn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nô tì đã thuật lại như lời vương phi nói, đại phu nhân cũng đã trở về, thế nhưng..." Nha hoàn hơi cúi xuống khó xử nói: "Đại phu nhân để lại người."
"Để lại người?" Cũng không thể ngủ tiếp, Từ Á Ngôn nhíu mày theo nha hoàn đi ra ngoài.
Quả nhiên ngoài sân đã có thêm hơn mười cung nữ, nhìn ai cũng quốc sắc thiên hương mặt mũi thanh tú, nhặt bừa ra một người cũng thuộc dạng khó tìm, khỏi phải nói đây cũng biết đây là muốn nhét thêm thiếp vào trong phủ.
Nhưng một lúc hơn chục người thế này, mấy người kia coi Tần Thời là gà à?
Thấy Từ Á Ngôn không vui nha hoàn vội vàng thuật lại.
"Trước khi đi đại phu nhân có nói đây là người thái phi tặng cho vương gia, tạm thời vương gia không có ở trong phủ nên nhờ vương phi chiếu cố trước."
Sớm không tặng, muộn không tặng, chỉ đợi Tần Thời vừa ra khỏi cửa đã lập tức tặng người đến cửa, này cũng là sợ y quá nhàn rỗi không có gì làm đi.
Nếu như ngày trước Từ Á Ngôn còn có một chút kính nể với Thái phi thì sau khi nghe lén cuộc đối thoại đêm hôm đó, y thật sự muốn giả vờ nhún nhường cũng không làm nổi, muốn động đến Tần Thời, vậy thì cứ phải bước qua xác của y trước.
Từ Á Ngôn lạnh lùng ra lệnh: "Hiện tại vương gia không có ở trong phủ, tạm thời đuổi mấy người này đi trước."
"Bọn ta đều là tú nữ đích thân thái phi lựa chọn tặng cho vương gia, vương phi dù không muốn cũng phải đợi vương gia trở về."
Người lên tiếng là một cung nữ nhìn còn khá trẻ, nàng ta dưới là người của Thái phi nuôi dạy, thường ngày nghe không ít lời đàm tiếu về Từ Á Ngôn, hiện giờ gặp mặt không khỏi có một chút khinh thường.
Cho dù họ là tú nữ cũng là tú nữ của thái phi, thân phận còn cao hơn một thứ tử quan ngũ phẩm, nghĩ vậy giọng nàng ta cũng có chút kiêu căng.
Từ Á Ngôn hơi híp mắt lại nhìn về phía nàng ta, trong lúc mọi người nghĩ Từ Á Ngôn sẽ không dám trực tiếp động đến người của Thái phi thì chỉ thấy giọng nói theo lạnh lùng cất lên: "Những người này đến từ đâu thì lập tức trả về nơi đó, riêng nàng ta..." Từ Á Ngôn chỉ về phía cung nữ vừa lên tiếng:
"Vả mười bạt tai rồi mới đuổi về."
"Ta là người vừa thái phi ngươi cũng dám đánh!" Cung nữ không tin Từ Á Ngôn dám ra tay thật càng lớn tiến, nhưng Từ Á Ngôn chỉ trơ mắt đứng đó nhìn người bị lôi đi, đến khi trong sân vang lên tiếng đánh người bôm bốp mới khiến những người khác một trận hoảng hồn không ai dám làm bậy thêm.
Tô quản gia cảm thấy hơi hoảng sợ vội tiến lên khuyên: "Vương phi, đây là người của thái phi đưa đến người cũng không thể nói đánh là đánh được đâu, vương gia không ở trong phủ, nếu thái phi làm khó người..."
"Không sao." Từ Á Ngôn giơ tay lên cắt ngang.
"Vào thì dễ đuổi đi mới khó, bây giờ ta để cho đám người này vào đợi vương gia trở về mới càng khó nói, một tú nữ mà cũng dám lớn tiếng trong vương phủ coi đây là nhà nàng ta luôn rồi à, hôm nay cho dù có là người của ai đi nữa ta cũng đánh."
Ngừng lại một lúc nghĩ đến Tần Thời ngày trước dặn y không được để ai bắt nạt, Từ Á Ngôn lại khẽ cười nói: "Chẳng lẽ chỉ là vài việc cỏn con này ta cũng không tự mình giải quyết sạch sẽ được.".