Từ lúc rời khỏi vương phủ Từ Á Ngôn không hề biết tình hình bên ngoài nên khi nghe lời cha nói Tần Thời đem gần một ngàn quân lính truy tìm y khắp nơi không khỏi hốt hoảng, cũng may Tần Thời sợ bên ngoài dân tình bịa chuyện nên chỉ đơn giản nói triều đình đang truy tìm tung tích một người, nhưng người đó là ai thì không nói rõ.
Dĩ nhiên những người nằm trong số không biết này không bao gồm Từ lão gia.
Từ Á Ngôn cùng Từ lão gia ngồi trong khách điếm ung dung nói chuyện, Từ lão gia nói: "Sắc mặt nhìn còn rất vui vẻ nhỉ, làm chuyện ầm ĩ xong còn cao hứng như vậy?"
Từ Á Ngôn sờ sờ mũi đuối lý nói: "Con..."
"Chuyện này để người ngoài biết thì con xác định đi, trần đời ta cũng chưa từng gặp kẻ nào ngang ngược dám bỏ phu quân đi như vậy."
Từ Á Ngôn nghẹn họng: "Không phải cha nên bênh vực con sao?"
"Chắc chắn là con gây chuyện nên vương gia mới phải đi tìm khắp nơi như vậy, nếu không phải vương gia tốt tính giữ bí mật, không nói sự tình với bên ngoài thì có lẽ không ít người đã nghĩ con phóng hỏa giết người, hoặc làm chuyện bại hoại đến mức bị quân binh truy bắt."
"Không đến nỗi vậy chứ?"
Từ lão gia cười khẩy: "Con nói xem?"
Từ Á Ngôn càng ngày càng cảm thấy cha y với Tần Thời mới là cha con ruột.
Khi bước ra khỏi khách điếm hai cha con không hẹn mà cùng nhau tách ra.
Nghĩ cũng buồn cười, y đi gặp cha ruột của mình mà cũng phải lén lút.
Nhưng nghe cha nói, vì y gả cho Tần Thời nên đại phu nhân luôn cảm thấy bất an, nhiều lần vào trong cung gặp thái phi.
Nếu hiện tại mà Từ lão gia tỏ rõ thiên vị y hơn thì chắc chắn càng thêm chuyện, dù sao thì lòng dạ nữ nhân vẫn rất đáng sợ.
Vừa nhìn thấy Từ Á Ngôn bước ra Tần Thời đã mỉm cười nắm lấy tay y hỏi: "Nói chuyện xong rồi?"
"Ừ." Từ Á Ngôn cũng mỉm cười đáp lại: "Xong rồi."
Lại nghĩ đến những lời cha nói, Từ Á Ngôn không thể tưởng tượng nổi trong thời gian y không ở đây rốt cuộc Tần Thời đã làm ra những trò ấu trĩ gì, y có chút đau đầu hỏi: "Ngươi điều động binh lính trong kinh thành như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tần Thời ngừng lại một lúc nhưng chỉ trong chốc lát đã đưa tay xoa nhẹ lên đầu y cười: "Ta thì sẽ có chuyện gì được?"
Thật ra điều động binh lính trong kinh thành là điều cấm kị.
Thứ nhất không có phản loạn, thứ hai không có nghịch tặc, thứ ba Tần Thời làm như vậy còn chưa từng bàn bạc với ai.
Tuy hắn nói với bên ngoài là tìm người nhưng văn võ bá quan đều hiểu rõ, hắn đang lấy cấm vệ quân làm việc riêng.
Tạo nên một trận ầm ĩ như vậy không ít người nghĩ Tần Thời chuyên quyền không coi hoàng thượng ra gì, cho dù là binh lính của hắn đi chăng nữa thì đây cũng không phải là chiến trường, kinh thành là đất của thiên tử cho dù có muốn điều binh khiển tướng thì cũng không thể qua mặt thiên tử.
Tần Thời sống trong hoàng tộc từ nhỏ, đạo lý này sao hắn có thể không hiểu.
Chỉ là hắn hiểu nhưng vẫn làm mới là điều đáng sợ.
Đứng giữa buổi thiết triều sắc mặt của Tần Sở rõ ràng tức giận đến cực điểm, lời đồn trước đó vừa mới lắng xuống, nay chuyện này lại nổi lên, không chỉ dân chúng không coi hắn là hoàng thượng ngay cả những người khác đều không coi hắn ra gì.
Tần Sở cầm tấu chương đến trắng bệch, ngừng lại một lúc mới nhìn xuống Tần Thời đứng cách đó không xa lạnh nhạt nói: "Tam đệ hiện tại đang ở trong kinh thành, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tạm thời giao quân cho Chu tướng quân tiếp quản đi."
Tần Thời kinh ngạc ngẩng đầu lên mấp máy môi nói: "Đây đều là huynh đệ đã theo thần ra chiến trường bao nhiêu năm..."
"Trong kinh thành không có phản loạn, binh lính cũng không thể cả ngày ngồi yên một chỗ." Tần Sở lập tức cắt ngang lời Tần Thời: "Để Chu tướng quân sắp xếp cho họ một chỗ tốt đi."
Nói thì dễ nghe nhưng ai mà không hiểu quân đội một khi đã tách ra đầu còn là quân đội của mình nữa.
Không ít người phe Tần Thời muốn phản đối đều bị hắn cản lại, ngay ngày hôm đó Tần Thời lẳng lặng giao nộp binh phù của mình lên, không nói thừa thãi một lời.
Một nửa trong số đó trào phúng, cũng có nhiều người thầm hiểu, hoàng thượng bắt đầu đề phòng Tần Thời rồi.
Chiến công cao hơn vua đây cũng là điều sớm muộn, mà những việc hiện tại mới chỉ là khởi đầu.
Tần Thời không nhắc đến chuyện trong triều với Từ Á Ngôn, không vì gì khác chỉ vì không muốn y lo lắng, nhưng Từ Á Ngôn đã lường trước được chuyện sẽ thành như vậy, trong lòng hối hận không thôi, nếu không phải y bỏ đi thì Tần Thời cũng không ầm ĩ đến mức này.
Nhưng Tần Thời không muốn nhắc đến thì Từ Á Ngôn cũng giả vờ không biết, hôm nay sau khi trở về sắc mặt Tần Thời tuy không nhìn ra gì bất thường nhưng lại nằm lên đùi Từ Á Ngôn làm nũng muốn y xoa đầu cho hắn.
Bàn tay Từ Á Ngôn rất mềm, day nhẹ lên làm da đầu Tần Thời rất dễ chịu, lim dim một lúc đã muốn thiếp đi.
Từ Á Ngôn mỉm cười hơi cúi đầu xuống hỏi: "Có dễ chịu không?"
"Ừm." Tần Thời mở mắt ra nhìn gương mặt gần trong gang tấc thật muốn hôn y một cái, nhưng lại không nỡ gạt bỏ cảm giác thoải mái này, giọng hắn mang theo một chút lười biếng gọi: "Niệm nhi cúi xuống một chút nữa."
Từ Á Ngôn làm theo lời hắn cúi xuống thêm một chút.
Vẫn còn cách một khoảng ngắn, Tần Thời nói: "Thêm một chút..."
Từ Á Ngôn sao còn không hiểu ý định của hắn, y nghịch ngợm dùng động tác thật nhanh đặt lên môi hắn một nụ hôn rồi lập tức rời đi nói: "Nằm yên, đừng nghịch nữa."
Tần Thời đưa tay sờ nhẹ lên môi thỏa mãn nói: "Ta chỉ bảo ngươi cúi xuống một chút nhưng nếu ngươi muốn hôn bản vương cũng không ngại thử thêm lần nữa."
Từ Á Ngôn: "...".