Ánh mắt của tôi và hắn giao nhau, tôi biết bản thân mình sẽ không trốn thoát được. Hai mươi ba năm qua tôi chưa bao giờ cầu nguyện, mà lần này lại lần thứ hai chứng minh Thượng Đế không đứng về phía tôi.
Hắn ăn bận chỉnh tề ngồi đó, dường như lời nói vừa nãy chẳng qua chỉ là mời tôi ăn bữa cơm, có lẽ đối với hắn ta mà nói cũng chỉ là như thế.
Tách, chiếc bật lửa tinh xảo phát ra âm thanh vui tai, “Trả lời” hắn thản nhiên ra lệnh, ngọn lửa trên chiếc bật lửa phụt tắt.
Tôi cười rạng rỡ, tôi biết bất kể tôi trả lời ra sao đối với hắn mà nói cũng không hề quan trọng, trò chơi có thể dài một chút hoặc ngắn một chút, có thể cưỡng ép cũng có thể can tâm tình nguyện.
“Được, ba ngày nữa tôi sẽ đi làm đúng giờ.” Đã không thể trốn thoát thì bình thường tôi sẽ thẳng thẳn nhận thua, không cần thiết phải phí phạm thời gian của mọi người.
Ánh mắt hắn ta lấp lóe khó lường, “Rất tốt” hắn xoay người rời đi.
Tôi lại ngạc nhiên lần nữa vì cái tư thế một khi bước đi sẽ không bao giờ quay đầu lại của hắn, để mặc tôi rớt lại đằng sau như bốc hơi trong không khí, Phí Như Phong, quả nhiên tên rất hợp với người.
“Anh ta là ai vậy?” Bất thình lình, La Uy xuất hiện bên cạnh tôi, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Phí Như Phong.
“Anh trai tôi” Tôi trả lời, hai mắt trừng lớn nhìn anh ta, “Tôi bỏ nhà ra đi, vì tôi không đồng ý cuộc hôn nhân do gia đình sắp xếp.”
La Uy nhảy dựng lên, “Vậy sao bây giờ em còn không lo chạy!”
Đúng là một người khờ khạo đáng yêu. Tôi cười khổ, nhìn mấy người xa lạ đứng hai bên cửa, đã không còn cách nào chạy thoát rồi, tôi tiếc nuối đứng dậy.
La Uy túm lấy tôi, “Những lời em nói, anh không tin đâu.” Anh ta hôn lên môi tôi, làn môi anh ta ấm áp mà nóng bỏng, cách anh ta bắt đầu và kết thúc đều đột ngột như thế.
La Uy đẩy tôi ra, đi thẳng ra cửa, túm chặt lấy một người lạ đứng ở cửa, giơ tay lên đấm một cú như trời giáng.
“La Uy !” Tất cả mọi người trong quán rượu đều nhao nhao xông lên gây ra một cuộc hỗn loạn nho nhỏ…
Đương nhiên, tôi không hề chạy trốn, bởi vì chạy cũng không có nghĩa lý gì. Bạn biết chuyện mèo và chuột chứ, con mèo sau khi bắt được con chuột, sẽ kích động con chuột khiến cho con chuột không ngừng sợ hãi chạy trốn nó. Thực ra nó vẫn lẳng lặng ở gần đó quan sát con chuột, sau khi chán chê rồi sẽ một đớp nuốt trọn con chuột. Tôi đã trở thành trò tiêu khiển, những trò tiêu khiển khác thì đáng gì.
Xuống xe, tôi cầm theo địa chỉ mà Thiệu Phong đưa cho, đi về phía “lầu vàng” của tôi. “Lầu vàng” như một ốc đảo nằm trên đỉnh núi, dạo bước trên con đường lót đá xanh tôi âm thầm kinh hãi, xem ra từ đầu đến chân tôi có bao nhiêu cọng xương hắn cũng thăm dò được rồi, không biết có bộ hồ sơ nào về tôi không, tôi rất muốn xem trong đó ghi thế nào… (Lầu vàng: Trích từ điển cố nổi tiếng “ Kim ốc tàng kiều” _Xây nhà vàng giấu người đẹp của Hán Vũ đế và hoàng hậu Trần A Kiều.)
Càng đến gần biệt thự, tôi càng kinh ngạc than thầm. Đến khi đứng ngay trước mặt biệt thự, tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn dải đá cuội màu trắng rải ngay trước lối vào, cửa sổ thủy tinh cực lớn đổ bóng xuống sân, hai bên là hồ nước xanh thẳm.
Đêm xuống, ánh sáng của những ngôi sao phản chiếu khiến nó càng thêm mờ ảo như một giấc mộng, đây là “lầu vàng” mà bất cứ phụ nữ nào cũng tha thiết ước mơ, gu thẩm mỹ của Phí Như Phong khiến tôi phục sát đất.
“Xin chào Liễu tiểu thư.” Một bóng người thẳng tắp đứng đó, mái tóc bạc phơ, cực kỳ giống quản gia nước Anh trên ti vi. Có lẽ trong lòng ông ta đang khinh thường phỉ nhổ đứa con gái hám của này, nhưng mà bên ngoài trông ông ta vẫn rất kính cẩn, “Phòng ngủ của cô ở tầng ba, cô xem còn cần gì, để tôi đi sắp xếp.”
Tôi gật đầu mỉm cười, “Cảm ơn, tôi có thể đi tham quan xung quanh không?” Thái độ ôn hòa như chỉ đến đây dạo mát ngắm cảnh.
Ánh mắt của vị quản gia lóe lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh như sóng nước, “Xin mời.”
Ông ta kính cẩn dẫn đường. Quan sát hết những căn phòng ở đây khiến người ta phải thở dài, cảm thấy thời gian thật sự rất rất chậm, bởi vì bây giờ đồng hồ mới điểm sáu giờ ba mươi mà lúc tôi đến đây là năm giờ.
Hiển nhiên vị kim chủ của tôi cho rằng thời gian tôi ngồi đợi còn chưa đủ, cho nên đến tận bây giờ cũng không thấy bóng dáng, chờ đợi hẳn là một chương trình đào tạo tất yếu dành cho tôi sau này. Một giây sau anh ta có thể đột ngột xuất hiện, hoặc có lẽ sẽ không xuất hiện, cảm giác ngờ vực pha lẫn lo lắng này rất khó chịu.
Tôi tựa trên chiếc ghế bành rộng lớn, rượu vang chầm chậm chảy vào cuống họng như nghi thức chào mừng cuộc sống xa xỉ. Tôi khép hờ mắt, nếu đã không thể khống chế cuộc đời mình, thì chí ít cũng nên hưởng thụ.
Bóng đêm dần dần buông xuống.
“Liễu tiểu thư.” Giọng nói cứng nhắc của quản gia vang lên, “Cô nên đi ngủ rồi.”
Tôi mở to hai mắt nhìn khuôn mặt không hề biến sắc của quản gia, “Mỗi ngày cô nên đi ngủ từ chín giờ tối, buổi sáng tám giờ thức dậy.”
Tôi thực sự cảm thấy rất chướng mắt với đường cong nơi khóe miệng ông ta. Tôi mỉm cười nhã nhặn, “Tôi có thể đi ra ngoài không?”
“Hai ngày nữa tài xế mới tới, cô tự mình xuống núi sẽ không an toàn.” Tóm lại là tôi đã bị giam giữ, hơn nữa còn giống như con chó nhỏ, tất cả lịch trình sinh hoạt của tôi đều phải tuân theo chủ nhân.
“Có quy định luôn thời gian tôi ở trong WC không?” Tôi không dám hỏi vấn đề này, bởi vì tôi dám cam đoan sau khi mở miệng chắc chắn bảng thời gian đi vệ sinh của tôi sẽ được trang trọng treo ngay đầu giường.
“Liễu tiểu thư, Phí tiên sinh không thích mùi vị của loại trà xanh cô uống, Liễu tiểu thư nên ăn nhiều hơn, Phí tiên sinh cảm thấy vóc dáng của cô hơi gầy. Liễu tiểu thư ngày hôm nay cô cần phải xem hết mấy cuốn sách này, sau khi xem xong tôi sẽ cắt nghĩa giúp cô, Liễu tiểu thư đã đến giờ tản bộ rồi, Liễu tiểu thư….Liễu tiểu thư….” Cứ mỗi một ngày yêu cầu ở đây lại tăng lên, mỗi một phút khuôn phép liên tục bành trướng đến chóng mặt.
Trongngày, thời gian tự do nhất của tôi là hai giờ sau khi ăn cơm tối, trong nhà kính có rất nhiều giống hoa lạ, khiến tôi lưu luyến không thôi. Bởi vì thói quen siêng năng được bồi dưỡng từ nhỏ, tôi rất chăm chỉ nhờ người làm vườn dạy bảo (phương thức xin chỉ bảo : mở to hai mắt xem xét cẩn thận), vài ngày sau tôi cũng biết hoa tu- lip mỗi ngày đều phải tưới một bình nước lạnh, hoa bibi nhất định phải tránh xa bức xạ, hoa bách hợp thích ẩm ướt sợ ánh nắng mặt trời, nên phải đặt nó vào bóng râm, hai ba ngày mới tưới nước một lần.
Tôi nghĩ nếu mình muốn đổi nghề, hẳn là đã có thêm lựa chọn mới. Người làm vườn họ Hoa, tôi gọi anh ta là Hoa đinh như vậy rất dễ nhớ, à, còn có quản gia họ Quản, tôi gọi ông ta là Quản gia. Đương nhiên đây là biệt danh mà tôi tự đặt, bởi vì ngoại trừ quản gia còn có công dụng thu phát âm ra, những người khác dường đều gặp trở ngại về mặt ngôn ngữ.
( Nguyên văn người làm vườn là “viên đinh” mà ông ấy lại họ Hoa nên bạn Tiểu Đình gọi luôn ông ấy là “hoa đinh” nghĩa là “vườn hoa”)
Trong biệt thự có tất cả năm người, Quản gia, Hoa đinh, đầu bếp, người quét dọn, còn có cả tôi nữa, tài xế đương nhiên là vẫn chưa tới, bởi vì bên kia có người nào đó đang chờ tôi phát điên mất đi khả năng khống chế hoặc là giả vờ thỏa hiệp.
Hắn muốn tôi khắc sâu trong lòng, mọi vật tôi sở hữu đều liên quan đến hắn, mục đích sống của tôi là nhờ cậy hắn, lấy lòng hắn.
Sau một tuần, khả năng thích ứng với mọi điều kiện sinh hoạt của tôi đã khiến biệt thự dần dần xáo động, quản gia không giấu nổi sự kinh ngạc, mà ánh mắt nhìn trộm của những người khác cũng ngày càng bất an.
“Quản gia, tôi có thể gọi điện thoại cho Phí tiên sinh không?” Tôi đột ngột đưa ra yêu cầu.
“Hả?” Cuối cùng cũng nhìn thấy kẽ hở trên chiếc mặt nạ quản gia hoàn mỹ. Sự huấn luyện nghiêm chỉnh giúp ông ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản, kính cẩn đưa điện thoại cho tôi, “Đã nối máy thưa Liễu tiểu thư.”
“Phí tiên sinh” Giọng nói của tôi vô cùng rõ ràng.
“Liễu Đình.” Giọng nói tràn đầy quyền uy từ trong điện thoại truyền đến.
“Ngày hôm nay tôi có thể gặp anh không?” Tôi cố gắng khiến cho giọng điệu đạt đến mức độ nhún nhường nhất.
“Chắc là không được, cô không nằm trong lịch trình ngày hôm nay của tôi, nhớ kỹ sau này chỉ có thể gọi điện cho tôi vào lúc ba giờ.” Hắn ta cúp máy, hoàn toàn không để cho người khác nói thêm câu nào.
Đúng là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, tôi lẳng lặng nhìn chăm chú vào cái điện thoại chừng một phút, “Quản gia, ba giờ ngày mai hãy giúp tôi nối máy với Phí tiên sinh.”
“Vâng.” Quản gia cúi đầu lui ra.
“Chờ một chú, tôi chần chừ nhìn ông ta, “Còn nữa, ông chuẩn bị nguyên liệu của những món ăn mà Phí tiên sinh thích cho tôi, ngày mai tôi muốn xuống bếp.” Tôi uể oải đứng dậy, ngày hôm nay nên ngủ sớm một chút, ngày mai e rằng sẽ rất kích thích.
Đúng ba giờ ngày thứ hai điện thoại được nối máy, “Phí tiên sinh tôi đã chuẩn bị thịt dê nướng, salad trái cây trộn, rượu vang, thịt bò ninh mềm, canh măng và một con búp bê hình nhân thế mạng, tối nay có thể mời anh bớt chút thời gian đến đây được không?” Tôi cười.
Đầu bên kia im lặng vài giây, khiến trái tim người khác nhảy lên tận cuống họng.
“Buổi tối tôi sẽ tới.” Giọng nói có vẻ rất bình tĩnh.
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hờ hững của hắn, dù sao nếu như trò chơi này kết thúc quá nhanh thì hắn sẽ không cảm thấy thú vị.
Một cây nến bị dập tắt rồi một cây nữa lại được thắp lên, có phần giống như hậu cung thời cổ đại, tôi đã có thói quen đi ngủ từ chín giờ, ngáp lên ngáp xuống vài cái hai mí mắt đã díu lại mà không thể gọi điện thúc dục, không biết Phí thiếu còn đang lưu luyến bên gối người nào đây. Hi vọng hắn đừng để người nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ mà chạy tới đây, như vậy thực sự rất khó coi.
“Xem ra ngày hôm nay tôi đã đến không đúng lúc, tinh thần của cô không ổn lắm nhỉ.” Giọng nói trầm thấp mà ngả ngớn vang lên.
Tôi nhảy dựng lên khỏi ghế, mở to hai mắt, “Phí Như Phong.” Vì quá kinh ngạc nên quên cả chừng mực, “Phí tiên sinh.” Trước tiên tôi cố gắng hết sức ép bản thân tỉnh táo lại.
Hắn ta khẽ mỉm cười, phất tay cho những người bên cạnh lui xuống, “Hình như cô đã học được cách nhớ tôi.” Tay hắn lướt qua khuôn mặt tôi, dáng vẻ cưng chiều vật nuôi điển hình.
Tôi lẳng lặng đứng yên, chờ đợi quân vương dò xét, tay hắn rất lạnh.
“Lại đây.” Giọng nói của hắn trầm thấp, hắn cúi xuống nhìn tôi ngoan ngoãn đến gần vòng tay hắn, trong lúc đó ánh mắt của hắn không hề dao động chút nào.
“Mở miệng” Tôi ráng nặn ra một nụ cười, chăm chú nhìn hắn.
“Phí tiên sinh tôi phải mất ba giờ đồng hồ để tìm hiểu khẩu vị của anh, ba giờ để xuống bếp, trước hết anh nên nếm thử thành ý của tôi trước rồi thưởng thước điểm tâm sau, được chứ?” Ánh mắt của tôi tràn ngập chờ mong, hơi thở của hắn bao phủ hô hấp của tôi, khiến tôi cảm thấy không khí loãng đến khác thường, ba tấc, hai tấc.
“Mong là món ăn cô làm có giá trị với tôi.” Hắn ngồi xuống còn tôi khẽ hít sâu một hơi.
“Lần sau tôi sẽ thi lấy bằng đầu bếp để tăng tính thuyết phục.” Tôi hài hước nói.
Hắn tao nhã xiên miếng thịt bò hầm lên, tôi đã dùng rượu vang để hầm, khiến nó càng thêm thơm ngon và mềm mại, hơn nữa hương rượu sẽ vấn vít không rời trong cổ họng hắn. Quả nhiên cặp lông mày của hắn từ từ dãn ra.
“Tay nghề của cô không tệ.” Hắn ta nhàn nhã cởi khuy áo, “Cô học ở đâu?”
Ai, trọng tâm câu chuyện không phải là về dinh dưỡng chứ, tôi học ở đâu chẳng lẽ hắn không biết. Nhưng màn kịch này do hai người cùng diễn, huống hồ bầu không khí này là cái tôi muốn đạt được.
“Lúc còn đi học, nhà tôi rất nghèo nên công việc gì tôi cũng từng làm cả”, tôi cầm ly rượu lên, đặt vào tay hắn, giống như một ả nô tỳ rất muốn làm chủ nhân vui lòng, “Còn nhớ có lần tôi tiếp đón môt vị khách, ông ta yêu cầu tôi làm một món gì đó vừa chua vừa cay, nhưng không được có ớt và hành tây, ông ta muốn ăn cơm nhưng không được dùng rau trồng trong vườn và rất ghét màu xanh lá cây.”
Ha ha ha, Phí Như Phong cất giọng cười to, nụ cười của hắn có hiệu quả đáng kinh ngạc, khuôn mặt anh tuấn càng tràn đầy sức hấp dẫn, tôi cố gắng hết sức mới dời mắt khỏi người hắn.
“Tôi bèn làm món cải trắng xào bên trong nhồi đầy tỏi vì ông ta chỉ nói rằng không ăn hành tây chứ đâu nói không ăn tỏi. Tôi cũng dùng nấm rừng nấu canh, nó cũng không có màu xanh cũng không lớn lên ở trong vườn.” Tôi vô tội nhìn Phí Như Phong, nhìn hắn lại cười lớn một lần nữa, thực tình hắn rất nể mặt tôi, bầu không khí mà tôi cố gắng xây dựng cũng dễ dàng trở nên hài hòa, “Mời anh.” Tôi nâng ly.
“Vì đêm nay, mời.” Hắn cũng nâng ly lên. Ánh mắt của hắn nóng bỏng, lấp lóe tia sáng nguy hiểm. Không khí bốn phía xung quanh lập tức thay đổi, hết sức căng thẳng, tôi có cảm giác bị thôn tính.
Phí Như Phong đúng là một người đàn ông khiến người ta khó quên, chỉ trong nháy mắt hắn đã phá vỡ bầu không khí tôi tạo ra.
“Biểu hiện của cô rất tốt, Liễu Đình.” Ngón tay thon dài của hắn vẫn cầm ly rượu, “Cô hẳn cũng biết rằng phải có năng lực hoàn hảo mới có thể thoát khỏi đây, cho nên vẫn luôn giả bộ để hòng trốn thoát?” Hắn nhẹ nhàng tiến tới gần tôi, vuốt ve đôi mắt tôi, “Đừng, cô không cần trả lời tôi, tôi không quan tâm cô có mục đích gì?” Hắn cười hết sức dịu dàng, “Vô ích thôi Liễu Đình, đêm nay nhất định tôi phải thưởng thức cô.”