Phí Như Phong mất hết suy nghĩ, máu toàn thân nghịch đảo trong một giây, giống như bàn năng hắn xông đến phía cô.
hắn chậm một bước.
Giang Nặc đã chắn trước mặt Liễu Đình.
Máu trên người hắn chảy xuống. Màu đỏ nhuộm dần, hắn đứng thẳng tắp, giống như máu là từ người khác chảy ra. trên mặt hắn không có đau, không có khổ, chỉ có Phí Như Phong trước mắt, “A Phong, tôi đem hạnh phúc của cậu trả cho cậu,” hắn nói “Đừng tiếp tục hận tôi nữa.”
Phạm Nhất Minh đứng như thằng ngốc, từ khi Đường Bảo Như mang thai Giang Nặc ông đã chuẩn bị khẩu súng này, ngày đêm phòng bị, chỉ chờ Giang Bách Vinh gây chuyện là sẽ cá chết lưới rách, nhưng Giang Bách Vinh căn bản chẳng quan tâm, kẻ điên kia, trừ Giang Nghi thì mọi chuyện trên đời với hắn đều chẳng quan trọng. Nhưng mà hôm nay, khẩu súng này, lại bắn vào người con ông, là đứa con mà ông một lòng bảo vệ! Mọi suy nghĩ đều biến mất, Phạm Nhất Minh chuyển nòng súng, nhắm ngay đầu mình.
Cạch, kéo cò súng.
Giang Nặc nghe tiếng súng vang, thân thể hắn chấn dộng, miệng chảy ra máu tươi, Phí Như Phong ôm lấy hắn.
“Cậu tên là gì?”
“Tôi tên Phí Như Phong”
“Tôi là Giang Nặc, tôi nhất định sẽ kéo cậu xuống núi, chúng ta sẽ là anh em cả đời!”
Phí Như Phong chỉ cảm thấy cả ngàn cây kim đang đâm vào cổ họng, hắn nắm chặt tay Giang Nặc “Chúng ta là anh em cả đời!”
Giang Nặc nhìn hắn, dùng thời gian cả đời nhìn hắn “Tôi xin cậu…” dùng thời gian cả đời cần xin hắn
“Từ khi chúng ta quen biết, tôi chưa xin cậu điều gì, đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi xin cậu!” Tiếng kêu gào hai năm trước quang quẩn bên tai. Lần đó hắn không đồng ý, đây là lần thứ hai hơn nữa cũng là lần cuối cùng cầu xin hắn.
“Tôi xin cậu làm mẹ tôi được sống!”
“Toàn cảnh nơi này đều được chiếu vào phòng bệnh Đường Bảo Như, giờ phút này, chắc hẳn bà ta đã cắt đứt mạch máu mà chết!” không chờ Phí Như Phong trả lời, tiếng Liễu Đình vang lên vừa nhanh vừa ngoan độc.
Tay Giang Nặc nắm chặt vạt áo Phí Như Phong, “A… Phong” La lên như thở dài, chưa thành câu đã đoạn tuyệt, thân thể lạnh dần nhưng ánh mắt vẫn mở to như cũ.
Phí Như Phong cảm thấy sâu trong não bộ tràn ra một vùng trắng xóa, hắn nhìn Liễu Đình chằm chằm “đã đến mức này rồi, em cũng không thể để cậu ấy chết nhắm mắt được sao?” hắn đột nhiên gào lên.
“Tôi không chịu nổi anh sẽ đồng ý với hắn ,tôi sẽ không dễ dàng tha thứ ột chút khả năng anh sẽ giúp đỡ Đường gia!”
Trong căn phòng, hơi thở dồn dập của hai người dây dưa trong không khí.
ngực Phí Như Phong kịch liệt nảy lên, ánh mắt hắn là sóng gió cuộn trào, “em trái tim độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, em tính toán hoàn hảo, em thế mà còn nói như đúng tình hợp lý trước mặt tôi!”
Thân thể Liễu Đình hơi lung lay một chút.
Phí Như Phong nhìn người con gái trước mặt.
Thống khổ cả đời hắn là do cô mang đến.
Tình cảm chân thànhcar đời hắn là cô cho.
cô, là ái mộ duy nhất giữa ngàn vạn phồn hoa của hắn, cô là người duy nhất hắn yêu giữa trời đất này, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có một mình cô, nhưng người này, từ đầu đến cuối không chút do dự lợi dụng hắn, phản bội hắn, tính kế hắn thậm chí giết hắn!
“Liễu Đình, từ giây phút quen biết em tới giờ, em hầu như đã cướp hết mọi tốt đẹp mà tôi có được trong cuộc đời.” Đôi mắt Phí Như Phong mang theo ánh sáng sâu thẳm, giống như cát bụi ngưng tụ, đau đến cực hạn, yêu đến cực hạn, chỉ có một câu này “Liễu Đình, cả đời này em làm tôi mất đi nhiều lắm.” một tia sáng trôi ra từ ngực hắn, nhưng hắn giữ lại “Tình yêu cho tới giờ đều là thứ nực cười, tình yêu của tôi cũng vậy!”
Vì làm trái tim một phụ nữ cảm động!
Nghĩ rằng chiếm được, có thể giành là có thể chiếm được, nhiều nhất là
một giọt lệ của em
một sự chua xót trong lòng em,
Nhưng lại là một nụ cười lạnh hờ hững, một lời hứa nửa vời;
Nhưng tôi cũng cam nguyện, cho dù
Tin tức tôi nhận được
Lòng em giống như đã vào tay
một khối đá độc ác, em nhìn tôi chỉ như
một phép thử, một con sâu
Tôi vẫn cam nguyện.
Si mê đến vậy, là vô điều kiện,
Ông trời cũng không có cách đòi về
Trái tim si mê giống như một tướng quân
Có khi gọi về binh lính đã chết trên chiến trường
Uổng công, tất cả đều uổng công,
Em không đến là không phủ nhận sự tồn tại,
Nếu lòng tôi không có lửa đỏ thiêu đốt,
Đói khát tất cả của em,
Tóc em, nụ cười em, tay em, chân em,
Si mê lưu luyến và nguyện cầu cỡ nào
không thể ngắn đi dù một chút
Khoảng cách giữa hai ta!
Hoàng hôn bên ngoài
Ngưng tụ thành đêm đen sâu thẳm,
Băng tuyết tràn ngập nhánh cây khô,
Chim nhỏ đã về nơi ở mới,
Tĩnh lặng bao trùm toàn vũ trụ.
Cây kim tốt nhất chẳng sánh được với
Bàn tay kỳ diệu, ngón tay như vậy,
Như đồng tình, cũng như trào phúng,
một lần một lần đụng đến, tôi chỉ nghe đến được
Tiếng trái tim của mình
Chuông tang chôn sống
Kim cương chói mắt chiết xạ ngàn vạn tia sáng giữa không trung, mỗi tia sáng đều như đao băng sắc bén cắt qua mặt nạ bình tĩnh mỏng manh của Liễu Đình, nó dừng trên tay Liễu Đình, một chiếc nhẫn, chỉ là một chiếc nhẫn, vì sao, nó làm cô đau không thể tả như vậy. Ánh sáng chớp lên giữa hai hàng lông mày Liễu Đình, âm u lạnh lẽo, vẫn lạnh. Nắm chặt bàn tay, vật cứng bên trong đâm sâu vào máu thịt, từng bộ phận dù nhỏ bé nhất trong người đều vặn vẹo đau đớn.
Đình Đình, đời người luôn có nhiều đau thương ít vui vẻ, mẹ không nên sinh con ra để chịu dày vò. Nếu năm đó mẹ không sinh ra con, con sẽ không cần chịu đựng những đau khổ sau này.
Ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, cảm giác được ánh sáng như nước chảy dần mất đi, thì ra, vẫn sợ hãi, thì ra, không dám thừa nhận, hy vọng gầy còm nhất.
hắn quyết tuyệt xoay người bước đi, bóng dáng mơ hồ kéo dài khoảng cách.
Liễu Đình đứng giữa đại sảnh rộng rãi trống rỗng, quần áo bay bay giữa gió nhẹ, cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, các loại hoa giống như gấm, cuối cùng tì… cuối cùng thì cũng chẳng thể thành.
trên thế giới này có rất nhiều người, mày nhất định sẽ phải phụ lòng một ít, cũng sẽ bị phụ một ít, là người mày yêu hay là người yêu mày, là thề non hẹn biển, là vĩnh viễn sánh ngang trời đất, là sông cạn đá mòn, là mày đã phản bội tất cả của hắn, là mày đã tính toán với mọi thứ của hứn, là mày đã tự buông tha cho tất cả, đều là đau nhưng mày chẳng hề cho hắn điều gì.
Cuộc đời này, phóng mắt ra đều là vực sâu, không còn tư cách để quay đầu.