Tôi cược tiền với các bạn là tất cả những người đang đọc truyện này đều ít nhất một lần tưởng tượng rằng cái quạt trần trong lớp rơi vào đầu mình. Hình ảnh hãi hùng ấy cũng tương tự với việc bạn đứng trên ban công rồi nghĩ đến cảnh mình rơi xuống nát xác.
Câu chuyện của tôi cũng gần giống thế.
Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi thường phải học ở phòng . Nó cũng như mọi giảng đường khác với bảng đen, máy chiếu, bàn ghế và mấy cái cửa chớp ngu si mở ra hết cỡ cũng chả có tí gió nào lùa vào. Sáu cái quạt trần được bật hết lên mà vẫn không xoa dịu nổi sức nóng của mùa hè. Tôi vẫn thường ghen tị với bọn được học ở tòa nhà tầng mới xây, cái nhà đó lắp điều hòa ở mọi phòng.
Một hôm tôi đang nằm vờ vật trong lớp chờ vào học thì có tiếng gì đó rất lạ phát ra trên trần nhà nghe như tiếng loa rè. Ban đầu tôi tưởng đó là cái quạt trần bị hỏng hóc ở chỗ nào đó. Cơ mà rõ ràng đó là tiếng người. Tuy nhiên tôi không để ý lắm. Có thể một nhóm sinh viên nào đó ở tầng trên nói chuyện gây ồn ào chăng? Vả lại tính tôi vốn cả nể thiên hạ, nếu có bạn bè ở đây cùng tôi thì chúng nó có thể chửi vu vơ đôi câu, chứ tôi thì chẳng bao giờ.
Vấn đề là... những buổi sau, khi ở lại nghỉ trưa trong lớp, trông đồ cho bạn bè, tôi vẫn thấy cái tiếng lè rè ấy, càng ngày càng to hơn. Tôi bắt đầu cảm thấy bị làm phiền. Nhưng tôi không thể bỏ hết đồ đạc của bạn mình ở trong lớp rồi hùng hổ lên chửi cho cái bọn tầng trên vô ý thức một trận được. Tôi bèn đem mọi chuyện kể cho bạn bè nghe. Tuy thế, họ không tin tôi, họ chỉ cho là tôi bị ảo giác và có đứa còn trêu rằng tôi nên gặp bác sĩ tâm thần. Bạn tôi có lí. Vì âm thanh ấy chỉ phát ra lúc tôi đang ở trong lớp một mình. Tôi cũng thử lên trang web của trường xem lớp nào học ở tầng trên mà ồn ào thế, thì thấy ngày hôm đó không có lớp nào học trên tầng cả.
Một tháng sau, cái âm thanh khó chịu ấy chuyển dần thành tiếng va đập của một vật gì cứng như đá. Y như thể có một đội quân đang duyệt binh trên đầu tôi vậy. Tôi không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, và cũng vì không biết nên tôi càng hoang mang tợn. Những tiếng va đập ngày một rõ hơn, tôi có thể thấy những vết nứt xung quanh cái quạt trần. Tình hình có vẻ nghiêm trọng đây, tôi nghĩ thế và báo lại cho phòng Quản lý cơ sở vật chất. Họ hẹn sẽ lên kiểm tra ngay.
Tròn một tuần kể từ vết nứt đầu tiên xuất hiện, những âm thanh như khủng bố tinh thần tôi vẫn tiếp tục phát ra đều đều. Hình như bên cơ sở vật chất họ chỉ hứa cho có thôi, chứ họ cũng quên khuấy mất chỗ này rồi. Nhưng tôi không phải chịu đựng tiếng ồn ấy thêm nữa, hay đúng ra là lớp phó đời sống chịu thay tôi.
Không chịu đựng được sức nặng của cái quạt trần, trần nhà đã vỡ toác và rơi mất một mảng gạch vữa lớn lẫn với cái quạt còn chạy vù vù theo quán tính xuống đầu con bé lớp phó tên Thu. Thu chết ngay. Cánh quạt đã chém vào giữa mặt Thu làm hai con mắt văng cả ra ngoài. Ngoại trừ cái xác của Thu, chúng tôi còn thấy một cái bao tải, bên trong có một xác chết phụ nữ cùng hàng đống chất khử mùi.
Công an đến điều tra rất lôi thôi. Họ bảo người phụ nữ trong bao tải chết được hơn một tháng rồi. Nhưng không hiểu vì sao những vết cào cấu trên các mảng trần nhà còn rất mới, cứ như cái xác ấy tự biết phá trần nhà chui ra vậy.