[Lần này tôi đăng phần liên tiếp để ăn mừng việc tôi không phải thi lại môn nào. Trừ GDQP ra, vì tôi bỏ môn này để đi du lịch hồi tháng .]
Đây là cuốn nhật ký của tôi, Võ Thanh Hằng lớp A trường Thcs Thành Hoa. Tôi sinh ngày --. Bố tôi là Võ Văn Đồng, mẹ tôi là Nguyễn Thị Yên. Tôi từng sống ở số nhà đường Lộc, phường , quận Phòng Phong, thành phố Tân Tinh.
Nếu ai đó tìm thấy cuốn nhật ký này, tức là tôi đã chết rồi. Làm ơn đừng hủy nó. Hãy đưa nó cho những người khác cùng đọc, cùng xem và bảo họ kể cho tất cả mọi người. Tôi hy vọng bố mẹ tôi có thể biết được tình trạng của tôi, cũng như tôi có thể biết họ còn sống hay đã chết.
Bố, mẹ, con xin lỗi vì những gì con đã từng làm sai khiến bố mẹ buồn lòng. Xin bố mẹ đừng buồn nếu như con đã chết. Rất nhiều người đã mất đi gia đình của mình. Những người còn sống như bố mẹ hãy dựa vào nhau để sống tiếp.
Con yêu bố mẹ.
Hằng
Ngày --
Đã lâu rồi tôi không viết nhật ký. Nhưng giờ đây có muốn hay không tôi cũng phải viết.
Sáu tiếng trước, có một cột khói xuất hiện ở phía Tây thành phố kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi tưởng đó là bom nguyên tử. Nhưng theo tôi được biết thì bom nguyên tử nổ sẽ tạo ra cột khói hình nấm. Vậy thì chắc là một loại vũ khí nào đó khác. Lúc đó, tôi nghĩ thế. Cô giáo tôi cũng nghĩ thế. Mọi người chắc cũng nghĩ thế. Chúng tôi đã thờ ơ bỏ qua hình ảnh hãi hùng ấy để tiếp tục chú tâm vào bài giảng. Hôm nay, chúng tôi học Toán.
Năm tiếng trước, mọi người trong lớp bắt đầu thấy có gì đó không ổn. Mất điện rồi. Điện thoại không có sóng. Mọi thiết bị điện tử khác đều không liên lạc được. Học sinh các lớp khác cũng thế. Ồn ào kinh khủng. Giáo viên cố gắng trấn an chúng tôi nhưng... không ổn. Có gì đó rất lạ, rất lạ đang xảy ra. Cả lớp tôi bắt đầu mở hết cửa sổ. Lúc đó là khoảng hp chiều mà trời đã tối đen. Bạn thân nhất của tôi là My, bảo rằng không phải trời tối sớm. Nó chỉ cho tôi về phía mặt trời. Đúng là vẫn còn mặt trời nhưng nó đang bị một đám khói đen sì che khuất. Nó lại nói với tôi rằng không được kể cho ai. Giấu mọi người càng lâu càng tốt.
Bốn tiếng trước, có một mùi rất thối luồn vào trong lớp tôi. Bọn con gái bắt đầu sợ hãi. Lớp phó Lan Anh khóc òa lên. Nó bảo nó muốn về nhà. Tôi cũng muốn về nhà mặc dù không biết bố mẹ tôi có ở nhà lúc này không? Họ có thấy trời đột ngột chuyển sắc rất xấu không?
Cô giáo Bình dạy Địa lý lớp tôi bảo hiện tượng này là do có một cơn bão điện gì đó. Bão vào tháng Hai ư? Tôi không tin. Làm gì có chuyện ấy!
Ba tiếng trước, tôi thấy bầu trời lại chuyển màu. Chính xác là tôi có thể nhìn rõ hơn. Không phải màu đen mà là màu xanh ultramarine. Đó là màu tôi thường dùng khi vẽ cảnh biển. Khi thấy nó xuất hiện trên bầu trời, tôi có cảm giác thế giới của tôi đã đảo lộn.
Học sinh trong trường bắt đầu chạy loạn. Chúng nó bắt đầu chia ra thành các nhóm khác nhau nhưng tựu chung lại chỉ có vài kiểu. Kiểu thứ nhất, bao gồn mấy thằng tay chân nhanh hơn đầu óc. Mặt chúng nó đỏ gay, mồm thì không ngừng phun ra những từ tục bậy. Tôi có thể thấy trên da chúng những cái nhọt nước rất nhỏ. Tôi cố gắng tránh xa chúng hết sức có thể. Kiểu thứ hai thì lại ngồi khóc thút thít như trẻ lên ba vậy. Chúng nó co rúm vào nhau tạo thành một khối như chùm bóng bay. To. Dễ vỡ. Cuối cùng là các giáo viên và một số nhỏ học sinh, có cả tôi nữa. Chúng tôi là những người đang cố tỏ ra bình tĩnh và muốn mọi người cùng tỏ ra bình tĩnh như mình. Trang - cái đứa ghét tôi nhất lớp cũng khóc nức nở với tôi. Tôi quát lên "Sao mà khóc?!". Tôi ước gì tôi có thể khóc như nó.
Hai tiếng trước. Tôi thấy những cái nhọt trên da mọi người xuất hiện ngày càng nhiều. Vì thế, tôi cố tránh khỏi họ, càng xa càng tốt. Có tiếng gì đó ở ngoài. Tôi không biết. Ai đó đã khóa hết cửa các phòng học khi chúng tôi không để ý. Hình như có tiếng còi báo động. Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình chẳng biết gì cả. Trong tình huống này, chúng tôi giống nhau. Một lũ cừu chờ rơi vào lò mổ.
Một tiếng ba mươi phút trước. Thằng Dũng đã chết. Chúng tôi không biết nguyên nhân chính xác gây chết là gì nhưng rõ ràng nó có liên quan đến mấy cái mụn nhọt ghê tởm kia. Đây, đây là hình dạng của mấy cái mụn.
Khi Dũng chết, chúng tôi thấy khắp người cậu ta là những cái mụn như thế này. Chúng to như đầu ngón tay. Khi Dũng ngã xuống, mấy cái mụn vỡ ra. Kiên bảo chúng tôi trước khi chết Dũng bị sốt. Sốt rất cao. Mắt Dũng chuyển sang đục lờ. Có hiện tượng co giật. Những người có mụn khác bắt đầu hoang mang. Họ quấn áo đồng phục lên người thật chặt để khỏi cho ai thấy mấy cái mụn này.
<Ở đây tác giả chèn thêm một mẩu giấy xé từ vở học sinh. Mẩu giấy rất nhỏ, ghi:
"Đoàn Mạnh Dũng. --. Nhà ở quận Phòng Phong. Xác đặt ở ptầng , phòng học lớp A trường Thcs Thành Hoa.">
Một tiếng mười lăm phút trước. Lớp tôi có thêm hai người chết. Bạn tôi, My đã chết. Cả cô giáo Bình dạy Địa nữa. Chúng tôi đành để họ nằm trên sàn vì chẳng ai có gan sờ vào. Kể cả những đứa đã bị nổi nhọt. Tôi lờ mờ hiểu rằng có một thứ bệnh dịch nào đó đang tấn công thành phố này. Hoặc là cả thế giới này. Nguyên nhân đến từ đám khói xanh ultramarine khổng lồ đang bao trùm bầu trời kia.
Tôi sẽ ghi ra cuốn sổ này tên và thông tin của những người đã chết, phòng trường hợp ai đó muốn tìm lại họ. Trong lúc tôi loay hoay với cuốn sổ, thực chất là một quyển vở tôi mới mua sáng nay, bạn bè tôi cũng bắt chước làm theo tôi. Chúng nó vừa viết vừa khóc. Không phải ai cũng có vở mới. Chúng nó viết vào vở cũ, vở đang dùng. Lan Anh lớp phó gợi ý chúng tôi nên dùng vở của những bạn vừa chết. Không ai phản đối. Để thể hiện sự tôn trọng với bạn bè và cô giáo, tôi lấy hai tờ giấy viết thông tin cá nhân của họ vào. Mỗi người một tờ. Phòng khi người thân của họ muốn nhận dạng.
Phòng A Thcs Thành Hoa. Nguyễn Diễm My --, bố Cung mẹ Hậu, nhà ở số đường Vạn Niên quận Phòng Phong. Cô Trần Thị Bình dạy Địa lý, chồng tên Đường.
Ngoài ra chúng tôi còn thấy những kí hiệu lạ được viết tràn lung tung lên các chỗ trống. Các kí hiệu này chưa từng được tìm thấy ở bất kì đâu trên thế giới.>