Một tay Lâm Long đặt trên nút chỉnh âm lượng, vẻ quỷ quyệt trên môi hiện ra lồ lộ, “Buông súng xuống, Vũ Chân. Nếu không tôi sẽ vặn âm thanh lên nấc cao nhất, và tất cả khách khứa của chúng ta sẽ được nghe tiếng rên rỉ mỹ diệu nhất – tiếng rên rỉ của Diệp Vũ Chân.”
Trong mắt hắn là vẻ hả hê tột độ.
Đôi mắt anh hơi ửng đỏ lúc ban đầu, thế rồi vành môi hoàn hảo bỗng vẽ thành ý cười. Anh gí súng vào đầu Lâm Long, thách thức, “Cứ ấn đi!”
“Em, em nói gì?” Lâm Long thật sự giật mình cực độ, không ai có thể thuộc làu mọi tài liệu của Diệp Vũ Chân để có thể hiểu được như hắn, rằng anh là mẫu người thủ cựu biết nhường nào.
Anh đến từ một dân tộc thủ cựu, đồng thời anh có một tính cách thủ cựu.
“Ấn đi!” Thái độ của anh hoàn toàn thờ ơ. Thấy Lâm Long bất động, anh đập ngay vào tay hắn, nhất thời tiếng rên rỉ vuột ra vang đầy tầng thư viện, dù không đến mức to như Lâm Long dọa song cũng không hề nhỏ chút nào.
Lâm Long giật mình, sau một hồi mới bật một tiếng ‘À há’ như là vỡ lẽ, hắn chầm chậm nhận xét, “Vũ Chân, thì ra em đã sụp đổ rồi…”
Anh mỉm cười lại, “Đối với mày, nó cũng chẳng phải tin tốt.”
Lâm Long cười đáp, “Tốt chứ sao không tốt? Chỉ có trên đống đổ nát mới có thể gây dựng lại một tòa thành mới, vậy nên, chỉ có sau khi con người sụp đổ mới có thể lựa chọn lại phương hướng một lần nữa.”
“Thế à…” Anh dửng dưng tiếp lời, “Thế sau khi mày sụp đổ liệu có tìm thêm ai khác đến tra tấn nữa hay không?”
“Trừ phi trên đời này có Diệp Vũ Chân thứ hai.” Cái nhìn của hắn dừng chòng chọc trên anh, “Vì trên đời này chỉ có Diệp Vũ Chân mới xứng đôi với tôi.”
Anh vươn tay tới xoay người Lâm Long lại, chận hắn lên mặt kính cửa sổ, bên ngoài kia đã loang loáng bóng trực thăng lướt qua, ánh sáng đèn pha sáng quắc rọi thấu qua những ô cửa sổ rõ mồn một, chừng như chiếu hiện tất thảy những thứ có mặt trong phòng, loa phóng thanh không ngừng ra rả, “Sĩ quan cảnh sát Diệp, xin anh hãy bình tĩnh, thả con tin và ra ngoài!”
“Diệp Vũ Chân, em nên cẩn thận, tay súng bắn tỉa của chúng ta không biết đây là sân khấu đâu.”
“Ngươi thích sân khấu lắm, hử?” Anh cười hỏi.
“Ừ…” Lâm Long đáp đầy thâm tình và chân tâm, “Tôi thích sân khấu chẳng qua vì trên sân khấu có em!”
Anh rút cà vạt của mình xuống, vừa cắn vừa dùng một tay còn lại buộc hai tay Lâm Long vào, tiếp theo anh chỉ lạnh lùng bảo, “Mong mày sẽ thích diễn xuất ngay sau đây!”
Khi anh bắt đầu trói tay hắn, Lâm Long đã hơi nhíu mày. Hắn có thể dự liệu được mọi phản ứng của anh, nhưng tình huống hiện thời có vẻ chệch ngoài tầm suy nghĩ của hắn.
Diệp Vũ Chân thường lệ là con người bị rất nhiều tư tưởng trói buộc, bề ngoài dẫu có thể hiện kiên cường đến mấy song bản chất vẫn rất e lệ và bảo thủ, anh sẽ chẳng bao giờ làm những trò trái khoáy.
Thế nhưng…
Lâm Long còn chưa suy luận đầy đủ, tay Diệp Vũ Chân đã rờ đến dây thắt lưng hắn, từ tốn cởi bỏ.
Thứ cảm xúc thành hình trong nội tâm Lâm Long lúc này đã có thể hình dung bằng từ ‘shock’. Như những gì hắn hiểu về anh, dù cho sau cùng có phải khuất phục, anh tuyệt nhiên cũng không chủ động đi cởi dây lưng người khác thế này.
Dĩ nhiên điều ấy thì tốt thôi, mà anh lại không phải loại người như vậy, huống hồ ngay phía đối diện là ngợp ngợp đèn rọi xuyên qua lớp kính cửa sổ, đông đảo bên dưới là toàn thể đồng nghiệp.
Nhất thời Lâm Long sững ra hai giây, trong khi đó anh đã cởi xong dây lưng hắn. Đến khi vỡ vạc ra Diệp Vũ Chân muốn làm gì, hắn thốt nhiên hoảng sợ, buột miệng, “Diệp Vũ Chân, em dám!”
Vừa thoáng cục cựa, anh đã thô bạo đập đầu hắn vào tấm kính, đoạn kê sát bên tai hắn và rầm rì bằng chất giọng khản đặc, “Tại sao tao lại không dám?!”
Không hề chần chừ, anh kéo tuột quần hắn xuống.
Hạ thân của Lâm Long tức khắc trần trùng trục ra trước mắt trăm vị khán giả, mặt hắn liền đỏ ké.
Bình sinh hắn luôn coi trời bằng vung, gia cảnh đặc thù và thân thế đặc thù đã định sẵn hắn có quyền có thế, chĩnh chện ngồi cao hơn hết thảy mọi người, hắn nắm trong tay tất cả của người khác. Cả đời này của hắn chưa bao giờ phải làm trò hề cho thiên hạ như thế.
Lâm Long rít khẽ, “Hay lắm, Diệp Vũ Chân, miễn là em chịu trả giá cho màn này.”
Các nhân viên Interpol đứng dưới đều ngây ra như phỗng. Tuy hầu hết mọi người đều là nhân viên văn phòng, về đại thể thì đều hiểu nhiều biết rộng, song có gõ bung đầu họ ra họ cũng không sao ngờ nổi có ngày một sĩ quan cảnh sát cấp cao của họ lại chơi trò lột quần của một cảnh sát khác trước trăm ngàn con mắt ùn ùn đổ về thế này.
Bấy giờ Miguel đứng dưới lầu đã vã mồ hôi như tắm. Bản thân ông ta là dân Scotland cổ hủ, hồi chiếu ảnh nóng đã đủ hãi hùng rồi, hôm nay lại có màn vượt trội hơn đứt cả ngày đó thiệt tình làm ông ta hoảng tới nỗi đóng băng toàn bộ suy nghĩ.
Diệp Vũ Chân quả thật không tự chừa đường lui cho mình. Miguel đột nhiên đồng cảm phần nào với nỗi khổ mà anh đang phải gánh vác. Vốn tưởng rằng việc Diệp Vũ Chân chọn rũ bỏ thanh danh của mình chính là một sự hy sinh nhất định đối với chính bản thân anh, vậy mà đến tận khoảnh khắc này ông ta mới hay, đó không phải là hy sinh gì hết.
“Thông báo cho đội bắn tỉa, không có lệnh của tôi, tuyệt đối không được phép nổ súng!” Miguel quay đi, đanh thép phân phó mệnh lệnh.
Diệp Vũ Chân không ngừng trông thấy những đôi mắt trợn trừng mở to ở ngoài kia cửa sổ, mồm miệng người người liên tục chuyển động, cảnh tượng này ngày càng phóng to, phóng to trong tầm mắt anh. Anh phì cười, hỏi Lâm Long, “Mày muốn đối phó với tao thế nào? Tiếp tục chiếu ảnh của tao lần nữa, hay thân chinh ra trận, giở hết ngón nghề bẩn thỉu tởm lợm của mày ra cho người đời xem?”
Lâm Long cũng chỉ bị hoảng hốt mới đầu, sau cũng dần dà trấn định. Biểu hiện quái gở ở Diệp Vũ Chân hiện thời hiển nhiên không thể dùng phương thức bình thường để ứng phó. Hắn bèn mỉm cười, nói với ngữ điệu bùi tai hệt như một nhà diễn thuyết, “Vũ Chân, vì tôi biết, chỉ đến khi nào cả thế giới không một nơi nào tiếp nhận em, em mới chịu hiểu, chỉ có tôi, một mình tôi mới sẵn sàng tiếp nhận em từ đầu tới cuối.”
Song song lúc nói, hắn chăm chăm nhìn anh, anh cũng chăm chăm nhìn hắn. Anh đoán, nỗi mất mặt cỡ này đủ để bức Lâm Long mất bình tĩnh.
Không ai tuân thủ chủ nghĩa hoàn mỹ nghiêm khắc bằng Lâm Long. Hắn xuất hiện dù nơi đâu cũng phải quần là áo lượt, chân nhấc tay giơ đều phải trưng dáng quý ông thượng lưu bậc nhất.
Khi diện kiến anh, hắn rộng rãi chi tận chục ngàn USD cho một đĩa mỳ ở sa mạc Sahara, hắn chấp thuận thả anh đi, âu cũng bởi hắn không muốn phá hỏng hình tượng. Vì hoàn mỹ, thậm chí hắn còn không có can đảm chấp nhận sự hèn nhát của anh thì sao có thể chịu để mình trần như nhộng, bê tha trước toàn đám đông thế này?
Sự kinh hãi của hắn chỉ vỏn vẹn trong một cái chớp mắt là đã được kiểm soát ổn thỏa. Hắn nhìn anh, vẫn như một kẻ thắng thế đang nhìn một người yếu ớt, không một tia xấu hổ, dáng vẻ cũng thoải mái hơn hẳn.
Ánh mắt hắn khiến anh bất giác ớn lạnh. Anh rũ mi, lôi từ trong túi ra một cây bút, đong đưa cho hắn xem rồi hỏi, “Hài lòng không?”
Đầu Lâm Long bị anh ấn trên kính, nghe anh hỏi, hắn chỉ liếc mắt qua xem cây bút đen giữa những ngón tay trắng muốt nọ, thủng thẳng trả lời, “Thẩm mỹ của Vũ Chân vẫn tuyệt lắm, song chưa đủ. Chiếc bút này rất đẹp, Paker() số lượng có hạn, nhưng dầu là hàng bình dân số lượng có hạn thì vẫn chỉ là hàng bình dân thôi.”
Diệp Vũ Chân cười khẽ, “Mày chịu khó vậy.”
Anh đạp vào mắt cá chân hắn, Lâm Long bị đau chợt mở rộng chân ra trong vô thức. Ngay tức thì, anh cầm cây bút kia chọc thẳng vào đằng sau hắn, thấp giọng hỏi, “Giờ đã thấy đĩa hát của mày bật bài rất hợp tình hình thực tại chưa?!”
Lâm Long không kịp đề phòng, hét chói lói. Kể cả cách một tầng lầu mà người đứng dưới cũng nghe trọn vào tai tiếng hét thảm của hắn, lại được thể hình ảnh hắn nghiêng nghêng người về phía trước, ý niệm đầu tiên nháng lên trong đầu tất cả những ai có mặt đó là, không ngờ sĩ quan cảnh sát Diệp lại đang cưỡng bức Lâm Long.
“Em như này người ta sẽ nghĩ em yêu tôi hết chịu nổi đấy, yên đến nỗi muốn cưỡng hiếp tôi trước mặt bao người… Thật giống như những gì tôi muốn làm với em!” Lâm Long thở hắt ra, gằn rít.
“Không hẳn đâu, sợ người ta lại tưởng mày nhiệt tâm mời mọc thì có. Mày đừng hiểu lầm, cưỡng gì mày tao buồn ói lắm!”
Anh hơi rút ra, chiếc bút cạ vào nơi bên trong của Lâm Long, có là Lâm long đã từng trải qua tập huấn quân sự nghiêm ngặt cũng đau tới mức mồ hôi rịn đầy trán. Hắn phải nhẫn lắm mới có thể run run cười, “Diệp Vũ Chân, tốt nhất em nên tự bảo vệ mình cho kỹ đi. Tôi thề, một ngày nào đó tôi sẽ bắt em phải khuất phục, để mọi người đều biết Diệp Vũ Chân thật sự nằm dưới thân tôi.”
Anh lại hung bạo đâm cây bút vào mà miệng thì vẫn nhẹ nhàng, “Nếu tao là mày, tao sẽ không tự tin thái quá thế đâu!”
Lâm Long gừ một tiếng, bất ngờ quay ngoắt mặt lại, miệng cười âm hiểm, ánh nhìn như sói cắn nuốt anh, “Diệp Vũ Chân, em đã sụp đổ rồi. Em cho rằng ngày em khuất phục… còn xa lắm ư?”
Sự nanh nọc từ cặp mắt làm anh thất thần trong giây lát, Lâm Long liền chộp lấy cơ hội chớp nhoáng này. Hắn thúc khuỷu vào cổ tay đang cầm súng của anh, khẩu súng bị văng ra xa tít.
Anh toan lao đi nhặt súng lại bị Lâm Long nhào đến đè gí xuống sàn. Hai người quần nhau mấy vòng liên tiếp, anh nghe tiếng chân người nện rầm rập trên cầu thang.
Lâm Long cười khẩy, “Hạ màn được chưa, sĩ quan cảnh sát Diệp?!”
Anh bị Lâm Long bóp cổ. Có thể là do ngạt thở mà anh cảm thấy mỏi mệt khôn nguôi, anh đành nhắm mắt buông xuôi. Lâm Long nhìn xuống từ trên cao, đáy mắt phức tạp khó tả, cảm xúc gì cũng có một chút, nhưng nhiều nhất vẫn là khát máu và tham vọng độc chiếm.
Lúc cửa lầu hai bị bật tung ra cũng là lúc mọi người bắt gặp cảnh Lâm Long đang bóp nghiến cổ Diệp Vũ Chân, còn mặt anh giây phút này này đã trắng bệch.
Các đặc công vội vã kéo Lâm Long ra, anh mới thoát được, xoay đi ho khan.
Khi Diệp Vũ Chân bị họ giải đi, đột ngột Lâm Long gọi giật họ lại. Anh quay đầu, hắn giơ cây bút trong tay lên, mắt hằn tia máu, “Vũ Chân, chớ quên lời thề của tôi!”
Anh chán chường, không hồi đáp, để tùy nhóm đặc công còng tay anh và dẫn đi.
Từ ngày thành lập tổ chức Interpol tới nay, tựa thể chưa bao giờ xuất hiện sự kiện nào ác liệt đến thế. Ai ai cũng phấp phỏng chờ xem tổng bộ sẽ xử lý ra sao.
Rất nhanh đã có đội ngũ chuyên gia được cử đến thẩm vấn Diệp Vũ Chân, trong số họ có vài vị là nhà tâm lý học thuộc quân đội.
Điều khó liệu là anh sau trước vẫn im thin thít, vô luận người thẩm vấn có áp dụng chính sách mềm mỏng hay cứng rắn với anh, anh vẫn chỉ làm thinh không chuyện trò.
Lỗi của Diệp Vũ Chân quá rõ ràng, nhưng định tội anh lại quá khó khăn.
Tội hiếp chắc?
Anh đâu có xâm phạm Lâm Long thật. Hành vi phạm tội của anh cùng lắm cũng chỉ là tội loạn giữa nơi công chúng thôi.
Đã thế anh còn từ chối hợp tác, đâm ra các nhà tâm lý học kia cũng không cách nào phán đoán có phải anh mắc bệnh tâm thần nào không tiện nói hay không.
Dù Miguel đã hạ lệnh không được tra tấn anh, nhưng ròng rã ba ngày trời chịu đựng tra khảo tới tấp từ những người đến từ khoa I nên chả mấy chốc anh gầy rạc đi, diện mạo vốn dĩ anh tuấn nay hốc hác và tái nhợt.
Đáng ra vụ án này còn phải rầy rà rất lâu, ấy vậy mới vài ngày ngắn ngủi, bên tổng bộ đã căn cứ vào tố cáo của Diệp gia mà chuyển Diệp Vũ Chân quốc tịch Anh sang cho phòng hình sự London.
Bên khoa I uất lắm, song chỉ có nước bó tay.
Chiếu theo điều lệ bảo mật, anh phải chờ phán quyết bí mật xong mới được phép giam anh vào nhà lao bậc I.
Trước khi đi, Lâm Long có đến, thoạt nhìn giống như chuyện lôi thôi hồi tối đó chưa hề xảy ra với hắn.
“Diệp Vũ Chân, biết tôi đang nghĩ gì không?” Hắn bận áo sống chỉnh tề, đứng ngoài song sắt, nhìn khoang mắt tối sầm của anh mà cười nói.
Anh tựa đầu lên vách tường rồi đáp, “Mày nghĩ gì tao không quan tâm.”
“Người như em mãi mãi không dám sống theo ý tưởng chân thật của mình. Em nói điều em không muốn nói, em không làm chuyện em muốn làm, thậm chí lên giường kẻ em không muốn lên. Em sống theo ý nguyện người khác, do đó tưởng chừng cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng kỳ thực em vô cùng đáng thương.”
“Chúc mừng!” Anh thản nhiên tiếp lời, “Rốt cuộc mày cũng chịu thôi cái trò tự biên tự diễn rồi.”
Lâm Long đánh giá anh từ đầu xuống chân như muốn đào xem sâu trong thâm tâm anh thực chất nói gì. Hắn bảo, “Diệp Vũ Chân, em không tiếc lên giường với Andrew để gìn giữ hình tượng của em, tôi thật tò mò động lực cỡ nào mới có thể giúp em thay đổi dữ vậy? Em nhất định đừng giải thích cho tôi rằng em vì chính nghĩa đấy nhé.”
Anh vẫn đáp lạnh nhạt như cũ, “Tao chả muốn nói gì với mày. Mày chỉ cần nhớ giữ lời hứa là được.”
Phiến môi Lâm Long vẽ ra một ý châm biếm, “Em cũng chịu nhớ ra vở kịch còn cần phối hợp của tôi sao Diệp Vũ Chân? Em có tin tôi thừa sức cho em sự chẳng tày gang trong khi em đã đánh đổi tất thảy hòng đạt thành mục đích không? Thanh danh em đã rơi rụng rồi, em tự thấy mình là anh hùng vô danh. Không đâu, em trở thành tên biến thái nhà nhà đều biết, một tội phạm bị truy nã thực thụ trên giấy tờ. Tình yêu, sự nghiệp, tự tôn, thanh danh… Em không có gì sất!”
“Lâm Long…” Anh cướp lời hắn, “Biết lý do sao tao phải làm vậy không?”
Anh nâng mắt nhìn về phía hắn, hết sức tường minh, “Vì tao muốn để mày biết, tao không thụ động theo kịch bản của mày đâu. Thế nên giờ mày không cần thiết kể lể tao nghe kịch bản của mày làm gì. Lâm Long, tao chỉ cần mày nửa vở kịch, mày muốn diễn hay không cũng không hề to tát gì với tao. Bởi lẽ, trên sân khấu, ngay cả diễn viên phụ mày cũng không phải, mày chỉ là một đạo cụ quèn.”
Lâm Long bất thình lình chụp lấy chấn song, hai mắt đỏ ngầu dữ tợn, “Diệp Vũ Chân… Được lắm, tôi chờ xem em diễn hết vở đây. Em nghĩ không có tôi, em có thể thành công ư…”
Hắn hinh hích vì buồn cười, “Diệp Vũ Chân, em đoán Andrew sẽ nương tình với em? Sẽ vứt bỏ món hời bốn mươi triệu Euro tiền vũ khí vì em? Sẽ dâng ngai vàng Hoàng đế buôn lậu châu Âu mà gã ta ngồi còn chưa kịp nóng đít cho em? Em cũng tự cao giá mình quá! Đối với Andrew, em chẳng qua là một món thuốc có phần đặc biệt trên giường, vì dù sao đâu phải vị sĩ quan cảnh sát nào cũng chịu giạng chân hầu hạ một gã trùm sò mafia đâu. Em nghĩ thời điểm em không còn hữu dụng mà có khi còn gây nguy hại cho gã, vậy sức hấp dẫn từ món thuốc em đây còn đáng được mấy đồng?”
Hắn rống lên trong cơn kích động, đến khi xong thì áo quần đã xộc xệch. Hắn bỏ tay ra, phủi phủi lại cổ tay áo, chỉnh trang lại áo, khôi phục bình tĩnh, đoạn cả cười, “Nên, Vũ Chân, tôi sao nỡ dập tan kết cục màn hí kịch cuối cùng giữa em và Andrew chứ? May mắn nhé, đừng quên tôi vẫn luôn theo dõi diễn xuất của em.”
Mãi khi nghe tiếng bước chân hắn hoàn toàn biến mất nơi con đường, anh mới từ từ thư thả, khép mặt lại. Đêm nay sẽ lại một đêm mất ngủ. Từ lúc bắt đầu bị nhốt, thẩm vấn kéo dài suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, hiệu quả thuốc tiêm làm anh tỉnh táo, anh như đã quên mất trạng thái ngủ say là thế nào rồi.
Kỳ thực Lâm Long vừa đi đã có người áp giải anh đến trại tạm giam ở London.
Điều kiện chỗ này kém rất nhiều so với nhà giam của Interpol, không khí còn phang phảng mùi xú uế, nhưng với anh thì hai chỗ đấy hoàn toàn không có gì khác biệt.
Anh vẫn tư thế đó, vẫn lặng im, thao thức ngồi trên giường.
Các quản giáo của trại tạm giam thi thoảng lại ngó vào xem anh, họ dường như còn chưa từng gặp ai lại có nhiều người vào nhờ họ chiếu cố cho ngần ấy.
Chung quy anh ta là ai? Tại sao cứ dăm phút lại có sếp này gọi họ phải giáo huấn người này chút đỉnh, mà họ còn chưa đụng vô cái dùi cui đã có sếp khác gọi điện thoại dặn dò có thế nào chăng nữa cũng phải bảo toàn cho người này.
Sự mâu thuẫn này diễn biến không ngừng, do đó các cảnh sát quyết định tốt nhất cứ đừng nên manh động thì hơn.
Rõ ràng đây là một cuộc chạy đua quan hệ nội bộ của tổ chức Interpol, khoa I thì muốn nhờ tay trong dạy anh một bài học, phân bộ Anh quốc và tứ xứ nữa thì lại gọi điện nhờ người ta để mắt giùm đến anh.
Hai ngày sau, thằng Tom bị lở mồm, sắc mặt mọi người cũng chẳng lấy làm đẹp đẽ. Tay người nào người nấy cũng đều lăm lăm ống nghe, miệng thì trò chuyện điện thoại cùng một phân bộ khác.
Khoa I điều tra nội bộ thì chuyên môn móc nối quan hệ rồi, còn phân bộ Anh quốc thì hơn bọn họ ở chỗ quan hệ cửa sau. Bên nào cũng ra sức, cả hai bên hẵng còn bất phân thắng bại.
Số cảnh sát ở nhà giam hiếu kỳ về Diệp Vũ Chân không chịu được, mà anh lại chỉ bàng quan với tất cả mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, nhịn ăn nhịn ngủ, cả ngày ôm đầu gối nhìn đăm đắm xuống đất.
“Đại loại là bị chịu kích thích nào chăng?”
“Hỏi Chúa. Nhưng mà đẹp trai phết chứ chả đùa.”
“Ừm… Anh chàng Đông Á này mà vô nhà đá thì e khổ đây. Không hiểu anh ta đang cố gắng hay là hết gắng gượng được rồi.”
“Mày không thấy bao người đòi chăm sóc đến hắn đấy à?”
“Cơ mà kẻ muốn cho anh ta biết tay cũng không ít đâu.”
“Hễ vô tù là tiến vào một thế giới khác rồi. Kiểu như anh này hơn nửa là muốn ném cho bọn dê xồm kia ăn thịt chứ gì.”
Tiếng nói chuyện rào rào nhân buổi nhàm chán của các quản giáo chốc chốc lại truyền vào nơi anh.
Đôi mắt hẵng luôn bất động của Diệp Vũ Chân bỗng nhiên giật mạnh.
Là tiếng bước chân. Anh bị giam bốn mươi tám giờ, nhưng tiếng này không phải cảnh sát trực đi giao ban.
Bỗng chốc mọi thứ im phăng phắc.
Có thoang thoảng mùi lạ. Anh gần như bật dậy khỏi chiếc giường đơn đúng ngay thời khắc ngủi thấy mùi hương này. Lập tức từ hành lang ném vào một quả lựu đạn khói, khói đặc xì ra nhanh chóng cuộn phủ cả phòng giam chật hẹp.
Lẽ nào là… Lâm Long! Anh mơ hồ suy đoán một giả thiết.
Người anh đang chờ dĩ nhiên là Andrew, nhưng với cái tính của Lâm Long, nếu hắn tự dưng nuốt lời, không tuân thủ hiệp định nữa mà làm xằng bậy cũng không phải chuyện lạ.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa song sắt, một bóng đen lẻn vào, vừa mò đến đã bị anh lựa chọn phản kháng theo phản xạ. Anh túm lấy tay cầm súng kẻ đó, tiếng xương cốt răng rắc nứt nghe rành rọt vào tai.
Súng trên tay kẻ kia rớt xuống, mà đồng thời lúc này, Diệp Vũ Chân cảm giác vai trái bại cả đi, tầm mắt tối sụp, cơn buồn ngủ đã lâu ùa đến, cả người anh bất tri bất giác ngã nhào xuống.
Không rõ đã qua bao lâu, anh mới hồ hồ mê mê tỉnh lại, cơ thể tròng trành, vẻ như đang trong một chiếc xe chạy.
Bên cạnh đó, hình như có người đang cởi áo anh, từng cúc từng cúc áo một bị gỡ bỏ.
“Lâm Long!” Anh tức thời choàng tỉnh.
“Suỵt, suỵt!” Người nọ giữ anh lại, nhẹ giọng nói, “Là ta mà, cưng!”
Giờ phút này anh mới nhìn rõ người trước mặt. Mi mắt hẹp dài, đồng tử xám bạc, khi thì lạnh lẽo, khi thì mỉa mai, không phải Andrew thì còn là ai nữa? Anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hết sức.
Tay Andrew cầm cồn, khẽ khàng thoa lên nốt anh bị súng gây mê bắn trúng, gã cười cười, “Ta nghe nói mấy bữa trong trại tạm giam ngươi chẳng một lần chợp mắt nên kêu tụi nó bắn ngươi một nốt nho nhỏ, ngươi lại vặn gãy cả tay người ta.”
Toàn thân Diệp Vũ Chân được buông lỏng vô hạn. Andrew… Kế hoạch đã thành công.
Chẳng hay là vì tác dụng thuốc mê vẫn còn hay vì nguyên cớ nào khác, anh lại ngủ thật sâu giấc.
Về phần sau đó Andrew ôm anh xuống xe, anh cũng không mảy may phản ứng.
Ngủ ngay đơ suốt hai ngày xem như anh mới thỏa, nhưng vừa tỉnh, lại ôm đầu gối ngồi thừ ra.
Andrew tất nhiên biết đả kích lần này gần như mang tính chất hủy diệt anh. Không ai hiểu rõ hơn gã rằng anh quý trọng công việc này biết bao. Nó vừa là niềm gửi gắm của anh, vừa là điều anh theo đuổi.
Gã vỗ nhè nhẹ lên mái tóc ấy, cẩn thận lựa từ, “Vũ Chân, tuy đặt góc nhìn từ ta là người ngoài thì ngươi thật sự không mất mát nhiều lắm, nhưng giả như ngươi dứt khoát phải giải bày chân tướng cho bọn đao kia bằng được, thì chuyện Lâm Long… Ta cũng là nhân chứng. Nếu người thấy tất yếu… Ta bằng lòng ra tòa giúp ngươi…”
Thâm tâm anh rúng động, có chút ngỡ ngàng.
Ra tòa làm chứng, chẳng những không phù hợp với dục vọng gã mà còn trật lất mục tiêu của gã. Pháp luật nước Anh… hoặc giả là pháp luật loài người đều là phe đối địch trong mắt con gấu. Ngay như tình thế hiện nay, mối quan hệ hợp tác giữa gã ta và Interpol mà nói đã sớm trở thành một sự dính líu rồi.
Nếu không có Diệp Vũ Chân, Andrew sẽ thẳng thừng quẳng toẹt cái quan hệ hợp tác cóc được lợi nhuận tí tẹo nào với tổ chức Interpol đó đi ngay.
Thực tế, sự sa cơ tại thời điểm hiện tại của Diệp Vũ Chân lại là chuyện có ích cho gã chứ chả thiệt chỗ nào.
Huống hồ lâm vào tình cảnh thất thế như giờ đây, anh đã không còn gì để chống cự lại dục vọng chiếm hữu anh mỗi ngày một mãnh liệt từ gã Andrew nữa.
“Khỏi cần!” Anh hạ tầm mắt, dửng dưng đáp, “Ta không về được nữa rồi! Không có khả năng trở về nữa.”
Gã kia hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, miệng lưỡi đầy tiếc hận, “Vũ Chân, nhưng mà thế… Chính nghĩa của ngươi sẽ ra sao hửm?”
Anh đột nhiên trợn mắt, cắn răng mà rằng, “Andrew, ngươi đang chế giễu ta sao?”
Gã lắc đầu khe khẽ, hai hàng lông mày rậm rì nhíu tít, “Ấy, làm gì có chuyện đó hả cưng. Ta chỉ nói thật thôi. Vũ Chân, chính nghĩa là cái thiên thần bán ra, mà ngươi luôn muốn làm người mua bán với thiên thần, ngươi dùng những thứ sống còn của ngươi đổi lấy chính nghĩa…”
Anh im bặt không trả lời câu này của gã.
Andrew ngừng nói một lát bèn đổi chủ đề, “Vậy thì… Ngươi tính sẽ thế nào?”
Anh chầm chậm khép mắt, “Ta đưa mật mã cho ngươi, ngươi mở két ngân hàng Hoa Kỳ lấy giúp ta một vật.”
“Rồi sao?” Andrew lại hỏi.
“Chắc ta cần đi đâu đó lánh mặt một thời gian.”
“Một mình ngươi?”
“Ừ.”
“Mơ đê!”
Đây vốn là mục đích của anh, nhưng nghe gã hùng hồn tuyên bố thế, anh vẫn cực kỳ bực bội.
“Thế ngươi muốn như nào?”
Cặp mắt xảo quyệt của gã dừng lại trên người anh, gã bảo, “A, ta đếu muốn như nào hết, ngươi nên ngẫm Chúa muốn như nào thì đúng hơn đấy. Ta đòi Vũ Chân làm quà Noel cho ta, hắn chưa tặng, ta đòi Vũ Chân làm quà lễ Phục Sinh cho ta, hắn cũng lờ lớ lơ, lễ Tạ Ơn cũng không thấy hắn đả động gì vụ quà cáp. Bây giờ ta hiểu rồi, té ra Vũ Chân lại là quà Quốc tế thiếu nhi.”
Diệp Vũ Chân không thể không thừa nhận gã ác ôn này rất biết cách chọc anh phát tức cũng như làm anh xúc động. Tựa như lúc này, dù chẳng biết thật hay giả, nhưng tâm trạng mong chờ một ai đó đến làm quà tặng mình, anh thực lòng thấu đáo.
Chẳng qua nguyện vọng của anh vẫn chưa bao giờ được Chúa thực hiện. Ngược lại, Chúa biến anh thành món quà tặng cho một kẻ khác.
Tặng cho… gã lưu manh nhất nhì thế giới này.
Andrew chăm chú nhìn khắp người anh, con ngươi gã như trông xuyên qua cả tấm áo khoác, soi thẳng vào bên trong anh, nhìn từng tấc da tấc thịt, nhìn từ chân lên đầu, kể cả nơi giữa hai chân anh, gã cũng bỏ thời gian dài ra tỉ mỉ quan sát.
Anh đã phải chuẩn bị sẵn tinh thần để kệ Andrew thích làm gì thì làm rồi, nhưng Andrew vẫn bắt anh cho gã xem lông.
“Ngươi có thôi đi không hả?!” Diệp Vũ Chân cáu kỉnh gắt lên với gã.
“Hửm… Được nhận quà ta toàn quen phải ngắm đi ngắm lại ngắm tái ngắm hồi, ngươi biết hiếm dịp nào ta được tặng quà mà. Vũ Chân thì có khi cả năm nhận quà lia lịa còn không kịp nhìn kỹ ấy chứ, nhỉ?” Gã biếng nhác thanh minh.
Đúng thế… Anh rũ mắt. Từ nhỏ đến lớn, quà nhận hàng năm nhiều không đếm xuể, mở còn thấy ngại nói chi là nhìn ngắm kỹ. Lần nào nhận quà cũng phải tỏ ra lịch sự, kế tiếp là giả vờ mừng rỡ, người tặng sẽ thấy mỹ mãn mà đi. Có điều, số quà ấy, anh ngay cả bóc cũng chưa hề bóc.
Anh sống giả dối như thế, cho nên Chúa mới gạt bỏ ước nguyện của anh đi, vì chính anh cũng đâu có tôn trọng ước nguyện của người khác.
Diệp Vũ Chân nhìn gã bên trên mình, tạng vóc cường tráng đè xuống anh một cảm giác áp bách, mà anh vẫn buộc phải thừa nhận nó. Thứ áp bách ấy giúp anh thấy bình yên và an toàn.
Lỡ một ngày nào đó anh trở thành chướng ngại vật của gã, liệu gã còn có thể giống như hiện giờ được không?
Nếu gã đàn ông này phát hiện anh đến làm gián điệp, gã ta… sẽ thế nào?
Sẽ giết mình chăng?
Anh nhắm mắt, một sự rã rời cùng cực dấy lên trong lòng anh. Hãy kệ đi thôi.
Có lẽ đây là ý của Chúa trời. Người để gã ta đến kết thúc cuộc đời anh, coi như Người đã dành cho anh đòn trừng phạt sau cuối.