Dưới tấm chăn bông thêu hoa màu xanh tuyết, cả một giường đầy rắn và giun, bò lúc nha lúc nhúc, khiến cho người khác nhìn mà phát ớn.
Bởi vì đang trong mùa xuân, đa số các loài rắn đều thuộc dạng mới sinh, hai ba con quấn chùm lại với nhau, lúc nha lúc nhúc, đột nhiên bị Lâm Tương đè lên, ngay sau đó khi chăn được giở lên thì nhanh chóng nhảy xuống giường tìm cách chạy thoát.
Lâm Tương sợ hãi hét lên một tiếng, sau lưng nhanh chóng nổi hết da gà da vịt, nhớ đến lúc nãy mình còn nằm trên mấy thứ lành lạnh dính dính này, liền hận không thể lột lớp da của mình ngay lập tức!
Nàng ta thậm chí còn có cảm giác, phía sau lưng có một cơn ngứa ngáy truyền đến, giống như là rắn và giun nhân lúc nàng ta không chú ý lén bò vào cổ áo nàng ta, sau đó nhúc nhích dọc theo sống lưng vậy.
Ngây người trong chốc lát, nàng ta lại nhìn thấy một con rắn hơi lớn, chui ra từ chỗ nàng ta vừa nằm ban nãy. Chính là con đó! Con rắn nhúc nhích dưới thân nàng ta khi nãy!
"Tiểu thư!" Triều Tịch nghe tiếng hét liền nhanh chóng mở cửa ra chạy vào. Lúc chạy đến bên giường, mới nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến mức nào.
Mấy con rắn bởi vì bị tấn công, nên ngay khi vừa bò xuống giường, liền nhanh chóng ngẩng đầu dậy, cái đầu rắn nhắm thẳng đến hai người trước mặt mà lắc lư, khè lưỡi.
Lâm Tương kéo Triều Tịch đến trước mặt mình làm lá chắn, hét lớn ra với bên ngoài: "Người đâu! Người đâu mau đến đây!"
Miệng rắn mở lớn, cái lưỡi màu đen nhổ ra nhổ vào, sau đó đột nhiên lao về phía trước, Triều Tịch kéo Lâm Tương chạy lùi về phía cửa.
Trong tiếng kêu sợ hãi không dứt, Triều Lộ ở ngoài cửa chạy đến chậm một chút, còn người bên trong vì chạy quá nhanh mà đụng trúng ngực Triều Tịch. Cả người ngã về phía trước mấy bước, một chân đạp phải đuôi rắn, con rắn vốn đang trong trạng thái giận dữ, đuôi bị đạp một cái liền quay đầu lại nhào lên cắn Lâm Tương ở phía sau cùng.
Cảm giác đau nhức nhói lên ở chỗ mắt cá chân, Lâm Tương sợ hãi hét lớn, bị dọa đến nỗi lá gan như muốn nứt ra, sắc mặt xám như tro tàn.
Triều Lộ nhìn xuống phía dưới, thân rắn mày đen đã bò dọc lên chân của Lâm Tương, trong lòng kêu lộp bộp, nói thầm rằng hôm nay chỉ sợ là chết chắc rồi!
Nguyên một đêm đó, đèn đóm trong Lan Uyển không hề tắt. Sau khi Lâm Tu Duệ nghe tin, liền xin Nhị hoàng tử mời thái y trong cung đến, bận rộn tới gần sáng mới có thể nhổ hết độc rắn trong người Lâm Tương. Cũng coi như nàng ta mạng lớn, rắn còn nhỏ, răng chưa mọc hoàn chỉnh, lại thêm quần áo che chắn, nên độc rắn trong người cũng không nhiều.
Người được cả vương phủ nâng niu trong lòng bàn tay bị rắn cắn, đây là chuyện lớn không thể tả. Sáng hôm sau Cố Hoài Du liền được mời đến Lan Uyển, vừa mới bước vào cửa liền nghe thấy tiếng nói đau lòng liên miên của Trương Thị.
"Đêm qua Tương Nhi bị rắn cắn, ngươi có biết không?" Lâm Tu Duệ ngồi bên cạnh giường, lạnh lùng nói với Cố Hoài Du.
Cố Hoài Du liếc nhìn hai người một cách kì lạ, đáp: "Biết."
Sắc mặt Lâm Tu Duệ lạnh lẽo, gần như là nghiến răng mà nói: "Ngươi không có gì muốn nói sao?"
Cố Hoài Du chớp chớp mắt, giọng nói không có chút thay đổi: "Đương nhiên là đau lòng vì tỷ tỷ gặp phải chuyện như vậy rồi."
Lâm Tu Duệ hừ mũi: "Còn chuyện khác? Ngươi không có chút áy náy nào sao?"
Cố Hoài Du không giật mình chút nào, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc: "Sao đại ca lại nói những lời như vậy?"
"Ngày hôm trước, có con rắn chui vào phòng ngươi. Sao lại trùng hợp đến thế nhỉ? Cách một ngày, trên giường của Tương Nhi lại bị bỏ đầy rắn và giun? Ngươi nói cho ta nghe xem, thị vệ của Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt như vậy, các viện đều có người hầu quét dọn mỗi ngày, sao lại chỉ có mỗi phòng của Tương Nhi có thứ này?"
Cố Hoài Du sửa lại biểu cảm, mặt hơi thay đổi, nhìn thế nào cũng giống như là đang chịu ấm ức: "Ý của đại ca là, rắn trong phòng tỷ tỷ là do ta thả sao?"
Lâm Tu Duệ híp híp mắt, sau đó đánh giá Cố Hoài Du một lượt từ trên xuống dưới, không mở miệng nói chuyện, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Sau khi nghe thấy người làm nói Tương Nhi bị rắn cắn, hắn vội vã đến độ không kịp tra hỏi gì cả, một lòng chỉ mong Tương Nhi có thể bình an. Canh giữ cả đêm bên cạnh nàng ta, đợi đến lúc nàng ta tỉnh lại, nghe Tương Nhi nói mới hiểu rõ được ngọn ngành, trong lòng Lâm Tu Duệ mới cảm thấy có chỗ sai sai thì phải.
Số lượng rắn và giun nhiều đến như vậy đột nhiên xuất hiện trên giường, đây chắc chắn là có người cố ý!
Từ lúc hắn và Lâm Tương chia tay nhau chỉ mới có nửa ngày, sau khi hắn tra hỏi hết tất cả người làm ở trong viện mới biết được, trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi đó, chỉ có Vương Khuê của nhà kính là có ghé qua. Nếu như không có ai sai khiến hắn, hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà làm ra chuyện như vậy.
Lâm Tương không dám nói thật với Lâm Tu Duệ chuyện nàng ta âm thầm thu mua Vương Khuê, cũng chỉ có Triều Tịch, Triều Lộ mới biết chuyện này. Thậm chí đến cả Trương Hằng, nàng ta cũng giấu. Cho nên, vừa tỉnh lại chỉ có thể nói là mấy hôm trước có người thấy Vương Khuê đi ra từ trong viện của Cố Hoài Du, còn mang theo ngân lượng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Tương bình thường hòa nhã với mọi người, trong phủ chưa bao giờ có chuyện như vậy, chuyện này ngoại trừ Cố Hoài Du, còn ai có thể làm như vậy nữa chứ?
"Đại ca có gì không vừa ý với ta?" Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Ta vừa về phủ chưa được bao lâu, có bản lĩnh tới đâu mà có thể mua chuộc người làm làm ra chuyện này? Lan Uyển và Đường Lê Viện đều có rắn, đại ca không trách cứ người hầu trong viện này lơ là, ngược lại cứ trách tội lên đầu ta là đạo lý gì đây?"
"Vương phủ bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện những chuyện như vậy, sao khi ngươi vừa quay về thì liền có rắn xuất hiện?"
"Lời này của đại ca, đáng lý là phải đi hỏi các nha hoàn quản sự của mỗi viện, muội chưa từng bước chân vào Lan Uyển, làm sao muội biết được rắn sẽ xuất hiện ở đây?"
Hai người nói tới nói lui, không ai chịu nhường ai cả, nhóm người hầu trong phòng đều nín thở không dám hó hé gì.
Lâm Tu Duệ còn chưa nói xong, Trương Thị bên cạnh vội vàng mở miệng, bà ta vén vén chăn cho Lâm Tương, sau đó liếc Cố Hoài Du một cái: "Đứa bé này, nói bậy nói bạ gì đó! Đại ca con chẳng qua là quan tâm Tương Nhi quá nên mới lo lắng, con lại nói năng như vậy, chẳng phải là đang làm tổn thương trái tim của nó sao?"
Cố Hoài Du nhếch nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy nực cười. Đều là con, nhưng bởi vì mình không có giá trị gì, Trương Thị liền có thể đổi trắng thay đen thành như thế.
Trương Thị thấy nàng không nói gì, đang muốn mở miệng trách mắng, đột nhiên bà ta nghe thấy giọng nói của lão phu nhân vang lên từ bên ngoài: "Ồn ào như vậy làm gì?"
Lâm Tương ở trên giường tỉnh lại rất đúng lúc, gương mặt trắng nhợt yếu ớt kêu một tiếng: "Tổ mẫu."
Lão phu nhân nhìn nàng ta một cái, ngồi xuống bên cạnh giường La Hán: "Tình hình ra sao?"
"Đa tạ tổ mẫu quan tâm." Lâm Tương nói: "Thái y nói rằng tuy đã nhổ hết phần lớn độc tố, nhưng trong cơ thể vẫn còn chút ít, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể khỏi hẳn."
"Vậy thì tốt." Lão phu nhân chuyển chủ đề, sầm mặt xuống: "Huynh muội mấy con, cãi nhau cái gì?"
Lâm Tu Duệ cố nén cơn giận, mang những nghi ngờ trong lòng nói ngắn gọn một lần.bg-ssp-{height:px}
"Cái kẻ người làm tên là Vương Khuê đó đã bắt được chưa?"
Nói đến đây Lâm Tu Duệ lại càng tức, trong lòng hắn luôn lo lắng cho Lâm Tương, không kịp suy nghĩ đến những chuyện khác. Đợi đến lúc hắn phản ứng lại thì đã qua mất mấy canh giờ, Vương Khuê đã biến mất. Hắn sai nhiều người đi tìm như vậy, nhưng cũng không tìm thấy.
"Vẫn chưa."
"Người còn chưa bắt được, con đã vội định tội cho muội muội mình như vậy? Nếu truyền ra ngoài, thì mặt mũi của Vương phủ có còn nữa hay không?" Lão phu nhân đập tay một cái thật mạnh xuống cái bàn thấp bên cạnh, sắc mặt rất lạnh lùng.
Mấy ngày nay tin đồn Nhị tiểu thư Vương phủ được đón về phủ lan truyền khắp nơi, tất cả đều đang chờ đến ngày yến tiệc của tháng sau để nhìn một cái, nếu như vừa về nhà hai ngày liền có tin đồn huynh muội không hòa thuận truyền ra ngoài, vậy thì chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?
Trong phòng nhất thời im ắng không tiếng động, rất ít khi nhìn thấy lão phu nhân vẫn luôn yêu thương Lâm Tu Duệ nói với hắn những lời nặng nề như vậy.
Lâm Khiếu cười ha ha hai tiếng, nói chuyện làm dịu bầu không khí: "Còn chẳng phải là do Duệ Nhi bị dọa hết hồn sao? Đó là do người chưa thấy đó thôi, lúc Tương Nhi ngất xỉu nằm trên giường, mắt Duệ Nhi đỏ hết cả lên. Tục ngữ có câu, nước mắt nam nhi..."
"Con im miệng cho ta!" Lão phu nhận nhắm mắt lại, lần đầu tiên bà có xúc động muốn may miệng đứa con này lại. Lão vương gia và mình tuy rằng không tính là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng sao lại sinh ra một đứa con trai tệ như vậy chứ!
Cố Hoài Du chậm rãi cúi đầu xuống, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, cũng không tính là buồn hay thất vọng gì. Đời trước nàng đã biết hết rồi không phải sao, chỉ cần Lâm Tương xảy ra chút chuyện gì, chỉ cần vài ba câu nói, tất cả mọi tội lỗi đều bị đổ lên đầu nàng.
Lão phu nhân nhăn nhăn mày, lạnh lùng mà nói với Lâm Tương: "Hai người Triều Tịch và Triều Lộ, là nha hoàn thiếp thân bên cạnh con, quản lí mọi chuyện trong Lan Uyển, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn là hai người này không làm tròn bổn phận!"
Lâm Tương nghe vậy, đôi môi trắng bệch mím lại, nhỏ giọng nói: "Không liên quan đến hai người họ, là do con đuổi hai người họ ra ngoài."
"Làm sai chuyện, đương nhiên phải bị phạt." Lão phu nhân giống như là chưa nghe gì, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Đánh hai người này mỗi người roi, làm gương cho kẻ khác!"
"Đừng mà!" Trong lòng Lâm Tương gấp gáp, nhất thời nàng ta chợt hiểu ra, lão phu nhân làm như vậy là đang muốn mượn cơ hội để nhắc nhở chính mình!
Nhưng nàng ta không thể không lên tiếng ngăn cản, Triều Tịch và Triều Lộ đi theo bên nàng ta nhiều năm, biết không ít chuyện của nàng ta, lỡ như họ chịu không nổi khai ra những chuyện đó, vậy thì mọi thứ sẽ tan tành hết.
"Xin tổ mẫu tha cho hai người bọn họ một mạng, mùa xuân rắn rết nhiều là chuyện bình thường. Trong Lan Uyển ngày nào cũng mở cửa sổ thông gió, khó tránh khỏi vài con lén bò vào, có trách thì chỉ trách vận may của cháu gái không tốt."
Lão phu nhân cười cười không nói tiếng nào, trong phòng im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Ngay lúc này, Lâm Tương nửa nằm trên giường kêu "Xoẹt" một tiếng, tay nắm chặt lấy tay áo của Lâm Tu Duệ: "Đau quá!"
Trương Thị và Lâm Tu Duệ vội đỡ nàng ta nằm xuống, quan tâm mà hỏi: "Ta kêu đại phu đến khám lại cho con."
Lâm Tương lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là khi nãy con đụng trúng miệng vết thương mà thôi."
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với Bạch ma ma: "Nếu như vẫn còn đau, vậy thì là do độc chưa được loại bỏ sạch sẽ. Chỗ ta còn một bài thuốc tốt, chuyên trị những vết thương bị cắn."
Bạch ma ma gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài, một lát sau dẫn thêm hai người nữa tiếng vào, trong tay họ còn mang theo một cái hũ lớn.
"Đây là cái gì?" Trương Thị hỏi.
"Mở ra nhìn là biết ngay không phải sao?" Thần sắc của lão phu nhân rất kỳ lạ: "Lấy độc trị độc, chắc là chân của Tương Nhi qua vài ngày liền có thể khỏi hẳn."
Lâm Tu Duệ sai người bước lên nhận lấy, gỡ miếng giấy dán trên miệng hũ ra, cúi đầu nhìn một cái, trong hũ có một con rắn to dài nhét chặt bên trong, mùi rượu thuốc nồng nặc bay ra ngoài, pha trộn với mùi huân hương trong phòng, mùi vị không biết nên nói là kì lạ ở chỗ nào.
"Cái này... Tổ mẫu..."
Lão phu nhân lặng lẽ mà liếc nhìn biểu cảm của mọi người trong phòng, lớn giọng nói: "Con rắn này, là ta sai người bắt được từ trong Đường Lê Viện, con nhìn thử xem, có gì khác với mấy con trong viện của Tương Nhi?"
Lâm Tu Duệ nhíu mày nhìn, Lâm Tương lại hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên hình ảnh rắn rết đầy giường, lại thêm nàng ta nhận ra con rắn này chính là con rắn mà nàng ta bảo Vương Khuê bỏ vào trong viện của Cố Hoài Du, nên nàng ta ngay lập tức kéo chăn lên che đầu lại, hét lớn: "Mang đi! Mang đi! Ta không cần!"
Lâm Tu Duệ vội vàng sai người mang cái bình ra ngoài, sau đó cúi người xuống an ủi: "Không sao, có ca ca ở đây, muội đừng sợ!"
Lão phu nhân thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Hôm nay bà đến, là muốn mang cái hũ này bày ra trước mặt mọi người, vốn dĩ cũng không có ý định bắt chẹt gì Lâm Tương, mà là nhân lúc mọi người đều có ở đây, cố ý nhắc nhở một chút những người có lòng dạ đen tối. Những người khác trừ việc kinh ngạc ra thì cũng không có phản ứng gì, nhưng bà lại nhìn thấy được chút chột dạ trong mắt của Lâm Tương.
Bất chợt, bà lại nghĩ đến những gì mà Cố Hoài Du phải chịu đựng ở Cố gia. Nhờ vào Cố Thị, nàng gần như là bị hủy hết hơn mười năm cuộc đời trước kia, bây giờ, lại bởi vì Lâm Tương, mà phải chịu sự xa cách của người thân ruột thịt của chính mình.
Từ ngày Cố Hoài Du đem bình rượu rắn này đến, bà ngày nào cũng sai người canh chừng, phần lớn thời gian Cố Hoài Du đều ở trong Đường Lê Viện, làm gì có cơ hội để tiếp xúc với đám người làm như Vương Khuê chứ.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà đã bắt đầu có chút không hài lòng với Lâm Tương, nhưng dù sao bà cũng thật lòng yêu thương Lâm Tương bao nhiêu năm qua, trước khi Cố Hoài Du quay về nhà, nàng ta cũng chưa từng làm chuyện gì ác độc, nghĩ lại, chắc cũng là do nhất thời hồ đồ mà thôi.
Thở dài một tiếng, lão phu nhân chậm rãi nói: "Trong phủ này có nhiều tai ương như vậy, vẫn phải nên cầu Phật tổ phù hộ. Tương Nhi, nếu như mấy ngày nay con cũng cần tĩnh dưỡng, vậy thì ở trong phòng chép kinh Phật giúp ta đi!"
Nhịp tim của Lâm Tương đập thình thịch, lão phu nhân nói ra những lời đó, vậy thì cảm giác khi nãy của nàng ta là không hề sai, lão phu nhân quả thực là đang muốn nhắc nhở nàng ta!
Lâm Tu Duệ vội nói: "Tương Nhi thể chất yếu, lại đang bị thương..."
Lão phu nhân hừ một tiếng: "Chân không tiện hành động, nhưng tay thì vẫn lành lặn. Ý của Tương Nhi thế nào?"
Tròng mắt Lâm Tương lóe lên ánh sáng, mím môi nhỏ giọng nói: "Cháu gái nguyện san sẻ nỗi lo với tổ mẫu."