Những lời nói thì thầm trong đình thủy tạ bị tiếng cắn hạt dưa của Lâm Chức Yểu che mất, Trần Kiều liếc mắt nhìn một cái, thấy hai người nói chuyện vui vẻ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Còn một lúc nữa mới đến bữa tiệc, không bằng chúng ta chơi trò gì đi?"
Một tiểu thư mặt tròn trịa bên cạnh cười nói: "Được thôi, làm gì bây giờ?"
"Phi Hoa Lệnh thế nào?" Trần Kiều liếc nhìn hai người bên cạnh, sau đó cươi vui vẻ mà nói.
Đại Chu sùng bái văn học yêu thích sự trang nhã, học trò tài hoa đông đảo, cho nên các nữ tử cũng chịu ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, lúc rảnh rỗi không có gì làm thường sẽ tổ chức các cuộc thi thơ, dùng văn thơ để kết giao bạn bè ngược lại cũng rất trang nhã.
"Được thôi!" Để làm dịu sự ngượng ngùng này, Mạc Chỉ Lan vỗ tay cười nói: "Vậy thì để Tương Nhi bắt đầu đi!"
"Ừm..." Lâm Tương im lặng một hồi, nhưng cũng không đồng ý lắm: "Phi Hoa Lệnh bình thường quá, mọi khi chúng ta cũng hay chơi rồi, không mới mẻ gì nữa."
Trần Kiều ngây người: "Vây muội có trò gì hay hơn không?"
"Không bằng như vầy đi, hôm nay là thọ yến của tổ mẫu, chúng ta mỗi người làm một bức tranh mừng thọ, sau đó chọn ra một bức tranh đẹp nhất làm người thắng cuộc, ta có một cuộn vải Nguyệt Ảnh trân quý, dành tặng cho người thắng cuộc, thế nào?"
Trần Kiều hít sâu một hơi, vốn dĩ ý của nàng ta chỉ là để cho Cố Hoài Du xấu mặt, nhưng không ngờ Lâm Tương lại bỏ ra vốn lớn như vậy. Cuộn vải Nguyệt Ảnh này là cống phẩm trong cung, mỗi năm nộp lên không đến mười cuộn, sau khi Hoàng thượng thưởng cho các nương nương trong cung, hầu như là không có thưởng cho bên ngoài bao giờ.
"Được thôi, chỉ là nếu như muội thua, đừng có khóc nhè!"
Lâm Tương thầm cắn răng, cười nói: "Sao lại như thế được chứ, một lời nói ra tứ mã nan truy."
Nàng ta chịu ra giá lớn như vậy, đương nhiên là có cách chắc chắn để cuộn vải Nguyệt Ảnh này không đưa ra bên ngoài được. Dù gì món đồ này cũng rất quý giá, còn là phần thưởng cho công lao hộ giá của Lâm Tu Duệ, nàng ta làm sao cam lòng tặng cho người khác được chứ?
Mọi người trong đình thủy tạ đều xoa xoa tay, hạ quyết tâm phải lấy hết bản lãnh của mình ra, dù sao được nổi bật trong một nơi có nhiều người như vậy, cũng tốt cho thanh danh của chính mình. Thêm nữa, cuộn vải Nguyệt Ảnh này ngay cả các nương nương trong cung cũng rất muốn có được, nếu như mình có được cuộn vải này, vậy thì có thể khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.
"Đại tỷ và muội muội cũng đến tham gia đi." Lâm Tương giấu đi tia khinh miệt trong ánh mắt, cười ngọt ngào nhìn về phía hai người Cố Hoài Du.
Trong lòng Lâm Chức Yểu khinh bỉ, vất nắm hạt dưa trong tay lại vào dĩa trong bàn, cười nói: "Được thôi."
"Còn muội muội thì sao?" Nàng ta hỏi.
Cố Hoài Du cười, cầm ly trà trên bàn lên uống một ngụm, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Sai nha hoàn đi xuống chuẩn bị giấy bút nghiên mực, cuộc thi vẽ tranh náo nhiệt trong đình thủy tạ cũng được truyền đi khắp nơi. Một là do đến trước giờ chuẩn bị yến tiệc nên có chút chán, hai là cuộc thi thơ của những quý nữ này cũng khá có tiếng ở Thịnh Kinh.
Cho nên không chỉ những cô nương khuê các nghe tin đến xem, mà ngay cả các thiếu niên đã vấn tóc, đến tuổi trưởng thành cũng đến trong đình để xem. Phong tục Đại Chu thoải mái, thiếu niên yêu thích những chuyện này cũng bình thường.
Trong tiếng náo nhiệt, Triều Lộ nãy giờ không xuất hiện bỗng đi đến bên cạnh Lâm Tương, nói nhỏ vào tai nàng ta: "Bên phía biểu tiểu thư đã sắp xếp xong rồi ạ."
Lâm Tương gật đầu, Triều Lộ bèn lui sang một bên. Lâm Tương nhúc nhích cái chân đau nhức của nàng ta, ngón tay đặt trên tay vịn của xe lăn đụng vào Mạc Chỉ Lan, "Tỷ cúi thấp xuống, ta có chuyện muốn nói với tỷ."
Mạc Chỉ Lan ghé tai lại gần, sau khi nghe Lâm Tương thầm thì bên tai nàng ta vài câu, biểu cảm trở nên kì lạ và có chút do dự, nhìn những người bên ngoài đình thủy tạ, ngập ngừng mở miệng nói: "Hình như có chút không ổn lắm phải không?"
"Có gì mà không ổn!" Lâm Tương nhếch khóe miệng, ý cười trong ánh mắt càng ngày càng sâu: "Tỷ nghĩ kĩ chưa? Tỷ không làm chuyện này, ta sẽ đi tìm người khác."
Trong số các Đại tiểu thư ở Thịnh Kinh, gia thế của Mạc Chỉ Lan thuộc hàng thấp kém nhất, nếu như không phải do nàng ta bấu víu Lâm Tương, chính nàng ta sẽ trở thành người bình thường trong đám dân thường kia. Cha của nàng ta còn đang làm việc dưới trướng của Lâm Tu Duệ, hôm nay lúc đến tham gia yến tiệc, cha nàng ta còn dặn dò nàng ta, nhất định phải bám lấy Lâm Tương, cố gắng tranh chút mặt mũi về cho gia đình.
Mạc Chỉ Lan im lặng một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Một hồi lâu sau, các nha hoàn mang đồ dùng lần lượt bước trong đình thủy tạ liên tục như suối, để thuận tiện hơn, hoa quả điểm tâm trong thủy tạ bị lấy đi hết, dựng các cái giá vẽ tranh lên.
Lâm Tương bắt đầu mời người đến xem, là người làm chủ nhà, Cố Hoài Du được đặc biệt mời đến phía trước, lúc gần đi, đột nhiên Lâm Chức Yểu đột nhiên kéo kéo áo nàng, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe rõ được: "Cẩn thận mọi chuyện."
Cố Hoài Du dùng nụ cười để đáp lại sự thiện ý mà nàng dành cho mình, "Muội biết, tỷ cũng vậy."bg-ssp-{height:px}
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc bằng việc nhấc chân bước về phía trước, Mạc Chỉ Lan siết chặt lòng bàn tay, lo lắng mà nuốt nước miếng, cặp mắt gắn chặt lên người Cố Hoài Du.
Trong lòng Cố Hoài Du biết những người này có ý định gì, ánh mắt của họ cứ dán chặt lên người nàng. Lúc đi nàng qua nhau, đầu gối của Mạc Chỉ Lan mềm oặt, ngay khoảnh khắc nàng ta đụng trúng nha hoàn đang bê mực, thì một tiếng kêu nũng nịu vang lên: "Ai đẩy ta?"
Mắt thấy chuyện sắp thành công, nhưng ai ngờ đâu, chỉ nghe thấy nha hoàn đó hét lên một tiếng, cả người nghiêng về một bên bước hụt hai bước, đâm thẳng về Lâm Tương ở phía trước.
Nàng ta đang ngồi trên xe lăn, nghe nha hoàn báo lại hướng đi của Trương Nghi Lâm, khóe mắt liếc thấy có bóng người nhào đến, vừa mới định thành lại, thì chậu mực đen ngòm đã đổ hết từ đầu xuống chân.
Chỉ nghe thấy nàng ta la lên một tiếng thảm thiết, không biết xe lăn làm sao lại nhanh chóng tụt lại phía sau, sau đó vang lên một tiếng "Ầm", nàng ta lăn liên tiếp mấy vòng trên mặt đất, trực tiếp lăn xuống dưới chân bậc thang.
"Tương Nhi! Tương Nhi!"
Xảy ra tai nạn lớn như vậy, ánh mắt Mạc Chỉ Lan hoảng hốt, vội vàng đẩy những người đang trố mắt ra nhìn ở phía trước ra, chạy đến bên Lâm Tương.
Cả người Lâm Tương toàn là màu vẽ, từng giọt màu chảy từ đỉnh đầu xuống chân theo từng động tác của nàng ta, vẽ ra những đường nét đầy màu sắc trên gương mặt nàng ta. Cộng thêm biểu cảm ngơ ngác không hiểu gì của nàng ta, có chút buồn cười. Dù nhìn thế nào cũng thấy giống con gà rừng rơi xuống nước, đủ thứ màu sắc, ánh mắt ngơ ngác.
Xe lăn nằm lăn quay trên mặt đấy, bánh xe bằng gỗ to lớn cứ quay không ngừng, những người xung quanh tỉnh táo lại, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà cười phụt ra thành tiếng.
Mạc Chỉ Lan vội vàng bước xuống bậc thang, muốn đỡ nàng ta đứng dậy, nhưng hai chân của nàng ta không có chút sức nào hết, cân nặng của một thiếu nữ đối với một thiên kim tay trói gà không chặt cũng có chút nặng nề.
Ngã liên tiếp mấy lần, Lâm Tương nghe thấy những tiếng cười từ xung quanh vang lên, hận không thể ngất ngay lập tức.
Nàng ta không cần nhìn cũng biết được bản thân bây giờ nực cười đến như thế nào, cả chiếc váy màu anh đào cũng bị nhuộm thành bảy tám thứ màu, tóc mai tán loạn dính nhớp trên mặt, thật sự là còn buồn cười hơn cả kịch gây cười!
Cả người Mạc Chỉ Lan có chút run rẩy, mau chóng hét lên với mấy nha hoàn đang ngây ngốc ở bên cạnh: "Ngây người ra làm gì! Còn không mau đỡ Nhị tiểu thư đứng dậy!"
Lâm Tương thực sự không còn mặt mũi nào gặp người khác, ngay khi nàng ta ngồi lên xe lăn, cả người bỗng mệt mỏi, yếu ớt dựa trên đó mà ngất đi.
Tuy rằng tất cả đều là do Lâm Tương sai khiến, nhưng Mạc Chỉ Lan không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Lâm Tương là đầu quả tim của Lâm Tu Duệ, nếu như có chút chuyện gì, bản thân nàng ta không thể nào ứng phó được.
Thấy Lâm Tương ngất đi, nàng ta buột miệng liền: "Cố Hoài Du! Sao ngươi lại cố ý đẩy ta!"
Ánh nhìn của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Cố Hoài Du, nàng nhìn chằm chằm Mạc Chỉ Lan, trong ánh mắt đầy sự oan ức: "Mạc tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, chính ngươi gây ra họa, sao lại đổ lên người ta?"
"Ta... Ta gây ra họa gì chứ! Ta rõ ràng... rõ ràng là bị ngươi cố ý đẩy một cái!" Sắc mặt Mạc Chỉ Lan trắng bệch, vội vàng nói.
Hai bên mỗi bên nói một kiểu, ánh nhìn của mọi người trong viện cứ chuyển hết từ người này sang người kia. Vốn dĩ bọn họ đến xem chuyện vui, không ngờ rằng, tranh còn chưa thấy đâu, chuyện vui đã biến thành chuyện náo nhiệt như thế này!
"Lời này ta còn đang muốn hỏi Mạc tiểu thư đây." Cố Hoài Du cúi đầu, chầm chậm nói: "Mọi người đều có thể thấy, nha hoàn té ngã sau khi ta đi ngang qua, ta cũng không có ba đầu sáu tay, làm sao có thể đẩy ngươi từ phía sau lưng sau khi ngươi đi ngang qua ta rồi chứ?"
"Ngươi!" Trong lòng Mạc Chỉ Lan nóng như lửa đốt. Nếu như hôm nay nàng ta không thể thoái thác tội này, đợi đến khi Lâm Tương tỉnh lại, nàng ta chắc chắn sẽ xong đời.
"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là lúc ngươi đi ngang qua người ta, đưa tay ra đẩy ta!" Nàng ta nhìn về phía nha hoàn ngã trên mặt đất, nói: "Ngươi đứng gần nhất, ngươi nói đi! Khắp phủ từ trên xuống dưới ai cũng biết, bình thường ta và Tương Nhi vẫn luôn quan hệ rất tốt, ta có lí do gì mà lại làm ra việc như vậy chứ?"
Tiểu nha hoàn ngơ ngác không hiểu gì. Nàng không bị ai đẩy hết, mà là do Mạc Chỉ Lan ngã trúng nàng đẩy nàng ngã về phía trước trước mắt mọi người. Nhưng chuyện này vẫn chưa phải là kẻ đầu sỏ khiến nàng ngã xuống, mà là ngay lúc nàng chuẩn bị đứng vững người, thì bỗng cảm thấy hai đầu gối như có kim đâm, sau đó có một sức lực mạnh nào đó nhào tới. Đợi đến lúc nàng tỉnh táo lại, đã biến thành như thế này.
"Nô tì... Nô tì không biết! Nô tì chỉ nhìn thấy Mạc tiểu thư đột nhiên ngã nhào tới!" Đối diện với ánh mắt thẩm vấn của mọi người, tiểu nha hoàn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Cho nên... Cho nên..."
"Cho nên, vì sợ bị trách tội, nên chỉ có thể đẩy tội cho ta." Cố Hoài Du chầm chậm bước xuống dưới bậc thang, nhìn Lâm Tương đang nhắm chặt mắt, đôi mi khẽ chớp, rõ ràng là nàng ta không có ngất đi thật.
Nàng lôi theo chiếc khăn mang bên người ra, nhẹ nhàng lau đi màu vẽ trên mặt nàng ta, nhưng vì màu quá đặc, ngược lại còn khiến cho mặt nàng ta trở bên càng màu mè hơn nữa.
Phi Hoa Lệnh: Vốn dĩ là một trò chơi chữ trong lúc uống rượu của người cổ đại, có nguồn gốc từ nguồn cảm hứng làm thơ của người cổ đại. Trò chơi này vốn được Hàn Hoằng - một nhà thơ thời Đường, tác giả bài thơ "Hàn Thực" với câu thơ [ Xuân thành vô xứ bất phi hoa] (Trong thành mùa xuân không có nơi nào không có hoa bay) đặt tên. Lúc chơi Phi Hoa Lệnh có thể chọn những câu thơ trong các bài thơ và ca khúc, nhưng những câu được chọn thông thường không được quá bảy chữ.