Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe ngựa dừng lại ổn định trước cửa cung, Tống Thời Cẩn bỏ sách xuống đứng dậy, nhưng Vệ Nghiêu lại nắm chặt tay hắn không buông, hỏi lại câu hỏi nó vừa hỏi khi nãy một lần nữa: "Ngươi còn chưa có nói cho ta biết đâu, tỷ tỷ vừa nãy là thiên kim phủ nào vậy?"

"Chậc" một tiếng, Tống Thời Cẩn nói: "Không biết!"

"Ngươi lừa ta!" Vệ Nghiêu chu chu mỏ, khóe miệng còn dính chút sữa vừa uống khi nãy, "Vừa mới ngươi rõ ràng còn nói là sẽ đón người ta đến phủ của ngươi nữa kìa!"

Cả người Tống Thời Cẩn cứng lại, nhìn hắn một cái: "Ngài nghe nhầm rồi."

"Ngươi tưởng ta ba tuổi chắc?" Vệ Nghiêu giơ ba ngón tay lên, "Ta sáu tuổi rồi!" Ý trong lời nói là, nó không có dễ bị lừa như vậy đâu.

Thuận thế ngồi xuống bên cạnh cửa xe ngựa, đầu mày Tống Thời Cẩn nhướn lên: "Ngài hỏi để làm gì?"

Vệ Nghiêu nhe hàm răng trắng ra, đôi mắt tròn xoe cong lại thành hình trăng khuyết, "Tỷ ấy xinh đẹp như thế, tâm địa hiền lành lại còn dịu dàng, ta muốn cưới tỷ ấy làm Hoàng phi!"

Đỉnh xe ngựa bị mưa tí tách rơi xuống kêu lộp bộp, Tống Thời Cẩn híp mắt lại, "Xuống xe!"

Cù Điệt giơ dù đứng dưới xe, thấy Cửu Hoàng tử bị Tống Thời Cẩn ẵm trong ngực, tay chân nhỏ nhắn mập mạp cứ vẫy vùng mãi liền vội vàng che dù qua. Mưa quá lớn rồi, nước mưa chưa kịp phân tán trên mặt đất thì đã tích lại thành một vũng lớn, góc áo bào dính nước mưa, nhưng Tống Thời Cẩn vẫn đi rất nhanh.

Vệ Nghiêu cố gắng một hồi lâu, cũng coi như đã ngoi được đầu lên thoát khỏi kiềm kẹp của Tống Thời Cẩn, nó mở to đôi mắt nhìn hắn một hồi lâu, thấy sắc mặt hắn xanh mét mới chợt bừng tỉnh ra.

Kéo dài giọng: "Ồ~~ Ta biết rồi!"

Tống Thời Cẩn không để ý đến nó, vẫn bước nhanh như cũ, Vệ Nghiêu tiếp tục nói: "Có phải là ngươi cũng nhìn trúng tỷ tỷ đó rồi không?"

Bước chân Tống Thời Cẩn chững lại, một chân đạp vào vũng nước, Vệ Nghiêu cười hi hi một lát: "Ngươi không chịu nói cho ta, chắc là sợ rồi chứ gì."

Rốt cuộc thì vẫn là trẻ con, chút tinh anh trong xe ngựa khi nãy đã không còn thấy đâu, Tống Thời Cẩn cười phụt một tiếng, khá là có hứng thú mà hỏi: "Sợ?"

"Đúng nha." Đôi mắt tròn xoe của Vệ Nghiêu lướt qua khuôn mặt hắn, nghiêng đầu nhìn bên trái trước, rồi lại nhìn bên phải chút, tiếng nói giòn tan: "Ngươi xem xem ngươi cũng đã già như thế rồi, lại còn suốt ngày trưng ra một bộ mặt thô kệch, còn đáng sợ hơn cả Cao Chính Viễn, nếu như ngươi không dám nói với ta, vậy thì chắc chắn là sợ tỷ tỷ thích ta mà không thích ngươi."

Cao Chính Viễn là Thủ phụ đương triều, tuổi gần năm mươi, trên mặt có nếp nhăn ngang dọc, bình thường rất ít khi nói cười. Nhưng Vệ Nghiêu thấy, thỉnh thoảng ông ta cười lên, thì mấy đường trên mặt nhăn lại thành một cục, còn xấu hơn cả khi khóc.

Già? Đáng sợ?

Tay Tống Thời Cẩn siết chặt, hắn thật muốn vứt nó vào trong mưa để rửa sạch đầu óc của nómà.

Cù Điệt giơ cây dù to đi theo phía sau, không nhìn được sắc mặt của hai người, co rút khóe miệng muốn cười rồi lại lập tức mím môi lại, biểu cảm rất kì lạ, âm thầm lo lắng thay cho hoàn cảnh của Cửu Hoàng tử.

Một hồi lâu sau, Tống Thời Cẩn nghiến răng chuyển chủ đề: "Sắp đến rồi, còn nhớ nói như thế nào không?"

Chuông gió ở mái cung lắc lư trong gió, tiếng chuông gió bị tiếng mưa át hết, Vệ Nghiêu bị phân tán sự chú ý, nghiêng đầu nhìn Ngự Thư Phòng nằm ngay trước mắt, gật gật đầu, chuyện bắt cóc hôm nay tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, nó đương nhiên biết là nên nói như thế nào.

Lý Ngọc trên hành lanh thấy Tống Thời Cẩn ôm người đến, vội vàng chạy lên đón: "Nô tài tham kiếm Tống đại nhân."

"Lý công công có lễ rồi." Vừa nói vừa đặt Vệ Nghiêu xuống đất, thế mưa quá lớn, nửa người trên của hắn ướt gần phân nửa, còn Vệ Nghiêu thì trừ cả người tan nát ra, còn lại nó không dính chút hạt mưa nào cả.

Trong Ngự Thư Phòng, Tam Hoàng tử vẫn quỳ trên mặt đất, đầu gối hắn đã đau đến thấu tim, nhưng vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm cái bóng bị ánh đèn chiếu ra, biểu cảm trong mắt khó mà biết được.

Nhị Hoàng tử đã ngồi xuống vị trí phía dưới, nghe thấy giọng của Lý công công vang lên bên ngoài: "Truyền Tống đại nhân vào yết kiến." Bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, cảm giác có chút không tốt.

"Phụ hoàng! Mẫu phi!" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước, giọng nói vừa nói xong, liền thấy một cục bột nho nhỏ chạy ào từ bên ngoài vào trong.

Trong lòng Liễu Quý phi run lên, vứt khăn tay sang một bên, đứng bật dậy từ trên ghế, còn chưa kịp nhìn cho rõ thì Vệ Nghiêu đã chui vào trong lòng bà.

"Mẫu phi ~" Nó khóc thút tha thút thít, tóc tai rối bời, ngọc quán nho nhỏ bị kéo tụt ra sau đầu, vết bẩn trên mặt nó hòa lẫn với nước mắt in một từng dấu lớn trên gấu váy Liễu Quý phi.

"Vi thần khấu kiến Hoàng thượng." Tống Thời Cẩn đi theo sau, cung kính hành lễ.

"Ái khanh bình thân."

Liễu Quý phi thở hắt ra một hơi, ôm lấy Vệ Nghiêu an ủi nó một hồi lâu, sau đó Vệ Nghiêu mới chui ra khỏi lòng bà, ngẩng đôi mắt ửng đỏ lên, bước chân đến bên cạnh Hoàng đế, lại đau lòng mà khóc một hồi nữa, đôi mắt trắng đen rõ ràng còn mang theo chút ấm ức và sợ hãi, rụt người lại bên cạnh Hoàng đế.

Lúc thấy người về đến, lòng Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử đều như ngừng đập, không dám tin mà nhìn Vệ Nghiêu đang đứng phía sau long án, chỉ còn lộ ra nửa cái đầu kia.

Nguyên Đức Đế nhấc tay xoa xoa đầu Vệ Nghiêu, ông gần bốn mươi tuổi mới có được đứa con trai nhỏ này, từ khi nó được sinh ra thì vận may của Đại Chu cũng càng ngày càng phát triển, Vệ Nghiêu sinh ra lại đáng yêu xinh đẹp, cũng không giống như những đứa con khác vừa nhìn thấy ông đã cung kính vâng dạ không dám thở mạnh, nên ông đương nhiên cũng thương yêu nó nhiều hơn đôi chút.

Thấy nó run lẩy bẩy, trên người lại rối loạn không ra thể thống gì, ông không để ý gì hết mà ôm nó vào trong lòng, cao giọng nói: "Truyền thái y vào."

Lý Ngọc nhận lệnh, không để ý đến trời mưa to mà đích thân chạy đi Thái Y Viện.

Vệ Nghiêu rụt người trong lòng Hoàng đế, mở miệng thút thít: "Phụ hoàng, nhi thần sợ lắm, nhi thần xém chút nữa là không gặp được Phụ hoàng và Mẫu phi rồi!"

"Nghiêu Nhi, không được nói bậy." Liễu Quý phi đau lòng không thôi, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn mọi người trong phòng, "Con ra ngoài với Tam ca yên ổn lành lặn, sao khi về lại về chung với Tống đại nhân?"bg-ssp-{height:px}

Hoàng đế cúi đầu nhìn nó, thu lại sự giận dữ trong lời nói, trầm giọng: "Nói cho Phụ hoàng biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Vệ Nghiêu khịt khịt mũi, không khóc nữa, đem lý do đã chuẩn bị thật kĩ ra kể cho Hoàng đế và Quý phi.

Cơn mưa lớn đến nhanh mà rút đi cũng nhanh, một lát sau liền ngừng hẳn, tiếng nước nhỏ trên mái hiên bị cánh cửa nặng nề tách ra bên ngoài, trong Ngự Thư Phòng yên lặng tràn đầy, chỉ có giọng nói của Vệ Nghiêu thi thoảng vang lên.

Khi nghe thấy nó muốn kêu cứu nhưng bị bịt miệng lại, Hoàng đế híp mắt lại, nhìn nó thấp giọng hỏi: "Hộ vệ cũng không phát hiện ra sao?"

Vệ Nghiêu lắc lắc đầu: "Lúc đó đông người quá, âm thanh lại ồn ào, có lẽ là không nhìn thấy."

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, đương nhiên là không tin lý do như thế. Hộ vệ bên cạnh các hoàng tử, công chúa đều được lựa chọn kĩ càng, cho dù là người đông âm thanh lớn hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không có chuyện nghe không được hoặc nhìn không thấy.

"Tiếp tục nói."

Cả người Vệ Nghiêu run lên, "Nhi thần bị đám người đẩy đến trong con hẻm nhỏ, đột nhiên có ba người mặc đồ đen xuất hiện, bọn họ cầm một cái túi vải nhét nhi thần vào trong đó, trong lúc giãy giụa nhi thần đánh trúng một người trong số đó, phát hiện ra bên tai trái của hắn ta không có tai."

Ngập ngừng một chút, nó kề bên tai Hoàng đế, thì thầm hai ba câu. Nhị Hoàng tử nín thở nghe, trong đầu xoay mòng mòng, "Bên miệng hắn ta có một vết sẹo rất dài, giống như là con rết vậy, xấu muốn chết luôn!"

Vệ Nghiêu chỉ chỉ gương mặt bụi bặm của nó, vừa nãy dưới ánh nến nhìn còn không rõ lắm, bây giờ dọc theo giọt nước mắt chảy xuống mới nhìn thấy rõ được làn da đỏ rực phía dưới: "Hắn ta thấy nhi thần che hắn ta xấu liền tát nhi thần một bạt tai, còn kêu người trói tay trói chân nhi thần lại nữa."

Hoàng đế nhìn, ngọn lửa giận trong lòng lại bùng lên, vừa đau lòng lại vừa giận dữ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tam Hoàng tử đang mồ hôi lạnh chảy ròng ròng và Nhị Hoàng tử đang nhìn chằm chằm chén trà sứ thanh hoa màu trắng trong tay mình kia một cái, xoay đầu nhìn về phía Vệ Nghiêu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì nhi thần không biết nữa, đợi đến lúc nhi thần tỉnh lại thì đã bị nhét vào trong túi vải rồi. Nhi thần sợ bị bọn chúng giết, nên cứ nằm im bất động, lúc này cái tên không có tai kia nói hắn phải ra ngoài một chuyến, bẩm báo lại với chủ nhân."

Mắt phượng của Liễu Quý phi nhướn nhướn lên, ngón tay nhuộm thành màu đỏ đâm vào lòng bàn tay, có thể leo lên vị trí cao như vậy có thể nói rõ ra bà đương nhiên không hề ngu, vừa nghe xong liền hiểu ra được ngay, có người ghen ghét vì sự yêu thương của Hoàng đế dành cho Tiểu Cửu nên không nhẫn nhịn được nữa rồi.

Còn về người này là ai, ban đầu bà nghi ngờ Tam Hoàng tử nhưng sự nghi ngờ này không lớn, hắn cũng không có ngu mà lại chọn lúc mình dẫn người ra ngoài rồi hành động, nếu như Nghiêu Nhi có chuyện gì bất trắc thì người bị liên lụy đầu tiên chính là hắn.

"Đợi sau khi hắn ta đi, nhi thần bèn nín thở, mấy tên đó sợ nhi thần chết ngạt nên mở túi vải thả nhi thần ra, lúc này thì dưới đất nghe có động tĩnh, có người hét lên cái gì mà trốn thoát rồi, nhi thần bèn trốn ra ngoài bằng cửa sổ trong lúc hỗn loạn."

Đầu mày của Hoàng đế càng ngày càng nhíu chặt, hỏi: "Vậy sao con lại đi cùng Tống đại nhân?"

Vệ Nghiêu cười cười: "Nhi thần trốn ra khỏi chỗ đó thì liền chạy về nơi có ánh sáng, lúc đến đường Đông thì gặp phải Tống đại nhân, hắn vừa thấy dáng vẻ của nhi thần liền nhanh chóng đưa nhi thần về cung ngay."

Lời nói của Vệ Nghiêu tuy rằng có sơ hở, nhưng Hoàng đế cũng chỉ xem như là nó tuổi còn nhỏ lại bị dọa sợ nên có nhiều chuyện không thể nói rõ ra được.

Nở một nụ cười lạnh, im lặng hồi lâu rồi mới lạnh giọng nói xuống phía dưới: "Tranh Nhi, chuyện này giao cho con đi điều tra!"

Chén trà trong tay Nhị Hoàng tử kêu nhẹ một tiếng, lúc này sau lưng hắn đã thấm một tầng mồ hôi lạnh, hắn không nắm chắc được Phụ hoàng có ý gì, chỉ đành cố gắng bình tĩnh nói: "Nhi thần tuân mệnh."

- --

Trong Vinh Xương Vương phủ, lúc này đèn đuốc cũng đang sáng trưng.

Cả người Lâm Tương đầy vết thương nằm trên giường, vết thương do roi tạo thành sưng đỏ đáng sợ, giống như nhưng con sâu giăng đầy trên lưng nàng ta, nơi nghiêm trọng hơn thậm chí còn rỉ ra máu, nhìn vào vừa đáng sợ lại có chút ghê tởm.

Triều Tịch nửa quỳ trên mặt đất, mộ tay cầm thuốc, một tay cầm mảnh khăn sạch nhẹ nhàng làm sạch vết thương thay cho nàng ta.

"Tiểu thư, người phải nhẫn nhịn, đại phu nói thuốc này thoa lên sẽ đau đôi chút."

Lâm Tương gật đầu, tay nắm chặt lấy chăn gấm nằm ở dưới người, chuẩn bị sẵn sàng.

Khoảnh khắc thuốc bột màu vàng nhạt rắc lên vết thương, nàng ta vẫn bị sự đau đớn làm cho cả người run rẩy cắn chặt răng, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng như lửa đốt, khó chịu giống như là bị hắt một chảo dầu sôi vậy.

"Muốn chết sao! Ngươi muốn ta đau chết đi à!" Lâm Tương nhịn không được mà nhìn Triều Tịch mắng.

Triều Tịch hoảng sợ, tủi thân quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, người nhẫn nhịn thêm chút nữa, nếu như không thoa thuốc đàng hoàng, sẽ để lại sẹo đó."

"Cố Hoài Du, ta muốn ngươi chết không được yên ổn!" Vừa nghĩ đến để lại sẹo, ánh mắt Lâm Tương chợt trở nên tàn độc.

Móng tay cắm sâu vào trong chăn gấm, dường như là coi chăn gấm như là mặt của Cố Hoài Du, hận đến mức muốn xé nó nát vụn ra. Dưới tay vừa muốn làm, lại bị cơn đau đột nhiên ập tới làm cho buông tay, lòng bàn tay được quấn băng gọn gàng lại bắt đầu thấm máu tươi.

Triều Tịch hô lên mọt tiếng hoảng sợ, vội quỳ một gối xuống trước, lại bắt đầu thoa thuốc cho nàng ta lần nữa, lần này Lâm Tương không dám nhúc nhích nữa, đau đến mức cắn chặt gối đầu, đợi bôi thuốc xong, cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cửa bị mở ra kêu lên kẽo kẹt, bước chân Triều Lộ vội vàng: "Thế tử gia đến rồi!"

Sắc mặt Lâm Tương thay đổi, vội bảo Triều Tịch thay một bộ y phục cho nàng ta, "Mau mời ca ca vào!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio