Album của tôi vừa được ra mắt vào đầu tháng thì đã lọt vào top số lượng album có doanh số được thu mua nhiều nhất, tên tuổi của tôi cũng được nhiều người biết đến hơn. Bây giờ khi ra đường tôi đều phải ngụy trang cẩn thận để người khác không nhận ra mình. Nghĩ đến đó bất giác tôi thở dài ngao ngán.
- Sao thế?
Tôi lắc đầu không nói gì. Hàn Phong xoa đầu tôi, mỉm cười bảo:
- Em đang lo phải ngụy trạng khi ra đường à?
Tôi nhìn Hàn Phong ngờ vực, làm như hắn đọc được suy nghĩ tôi vậy.
- Sao anh lại biết?
Hàn Phong vẫn giữ nụ cười trên mặt, tự tin nói:
- Có gì khó đâu
- Nhưng sao anh lại biết, nói em nghe đi nào! - Tôi nũng nịu, lay lay cánh tay hắn.
Hàn Phong bật cười khách khách vừa đi vừa nói:
- Suy luận một chút là biết ngay thôi mà, chuyện cỏn con này sao làm khó được anh.
Tôi lè lưỡi.
- Em biết anh giỏi rồi, nào anh iu của em mau nói cho em biết đi nào.
- Giỏi từ nay cứ gọi thế. Em thật sự muốn biết à?
- Phải . - Tôi nhìn Hàn phong, ánh mắt trở nên mong đợi hơn bao giờ hết.
- Đây nhé, album mới của em lọt vào top số lượng album được thu mua nhiều nhất thì em không cần phải buồn làm gì rồi. Nhưng, cũng vì lẽ đó mà tên tuổi của em được nhiều người biết hơn do đó khi ra ngoài nhất định phải ngụy trang đương nhiên với một cô nhóc tinh nghịch như em thì buồn là phải rồi, cứ như mất tự do có người rinh mò theo sát. Anh nói đúng không nào em yêu.
Tôi đứng hình, không ngờ Hàn Phong lại suy luận giỏi thế. Tôi mỉm cười nói:
- Phải, chính xác. Sao anh hay thế.
Hàn Phong nghênh mặt lên trời, tự tin nói:
- Điều đó là đương nhiên.
Trên bãi cỏ xanh mượt mà, Tiểu Bảo đang sãi từng bước đi oai vệ, cái miệng nhỏ xinh không ngừng kêu meo meo; tiếng kêu vừa oai phong vừa dễ thương nũng nịu. Tôi vui vẻ chạy đến bên nó, bế Tiểu Bảo lên cười vui vẻ. Tiểu Bảo như biết được tôi đang cưng chiều nó thì chú mèo nhà ta rúc luôn vào lòng tôi, bộ dáng đáng yêu khiên tôi rất thích thú. Hàn Phong nhếch một bên môi đi đến và ngồi xuống cạnh tôi.
- Em dám bỏ anh mà chơi với nó à.
Tôi nâng Tiểu Bảo lên, bộ lông ấm áp mềm mại khiến tôi vui sướng mà vò vò, cảm giác dễ chịu làm tôi muốn chọc phá Hàn Phong.
- Tiểu Bảo à, có người ghen với mày kìa.
- Hừm. Anh mà thèm ghen với nó à.
Tôi mỉm cười nhìn Hàn phong đang mặt mày nhăn nhó thì tâm tình vui vẻ hơn, tiếp tục trò đùa với Hàn Phong:
- Tiểu Bảo đáng yêu, xem ra tao yêu mày hơn yêu Hàn Phong mất rồi.
Hàn Phong nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt:
- Hừm. Vào nhà.
- Tiểu Bảo, mày có muốn tao vào nhà không?
Tiểu Bảo meo lên một tiếng cọ đầu vào lòng tôi. Tôi nhìn Hàn Phong, mỉm cười nói:
- Phong à anh thấy rồi đó Tiểu Bảo không cho em vào, Em ở đây chơi chút nhé.
- Không. Hàn Phong lạnh lùng nói.
- Thôi em muốn ở đây anh vào nhà trước đi.
Hừm. Hàn Phong gạt phăng Tiểu Bảo đang nằm trong lòng tôi khiến nó rơi xuống đât kêu meo tức giận nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, hai chân cào cào xuống đất với ý định phóng lên Hàn Phong nhưng hắn ta trừng mắt một cái, hai tay xoa xoa vào nhau, môi nhếch lên một nụ cười nguy hiềm lập tức Tiều bảo nhà ta cong đuôi chạy mất dạng.
- Tiểu Bảo. - Tôi đứng lên gọi với theo nó.
- Em gọi nó nó làm gì cảng trở quá. - Hàn Phong nắm tay tôi lại, nhếch môi cười đểu.
- Hừm. Em giận anh rồi.
Hàn Phong thuận tay ôm tôi vào lòng, kê đầu vào vai tôi, mỉm cười nói:
- Cục cưng sao em lại giận anh.
- Anh im đi, đã nói là em đang giận anh mà.- Tôi hờn mát hắn.
- Thôi nào bé yêu đừng giận nữa, anh hôn em một cái cho em hạ hỏa nhé. - Hàn Phong mỉm cười khẽ, ôm tôi chặt hơn nữa.
- Hừm. Ai thèm chứ em vào nhà đây.
Nói rồi tôi cất bước đi nhưng vừa xoay người một cái, tôi khôn ghiểu sảo lại trượt chân ngã lên người Hàn Phong. Tôi nằm trên hắn, mặt mày đỏ gay gắt, Hàn Phong mỉm cười gian xảo. Tôi xấu hổ rúc đầu vào vòm ngực hắn, những dòng suy nghĩ không ngững chạy qua chạy lại trong đầu. Cảnh tượng này.....ừm thì có chút mờ ám. Phải làm sao để khỏi quê nhỉ????
' sau....
- Uyển Nhi em mau giảm cân đi.- Bất thình lình Hàn Phong nói.
- Ơ Ừ , mà sao thế? - Tôi ngước mặt lên nhìn Hàn phong hỏi ngây ngốc.
- Em...nặng quá sắp đè chết anh rồi. Lên phòng đi có nệm êm rồi chúng ta tiếp tục.
Tôi nặng lắm sao? Tôi nhìn xuống....
Á, tôi còn chưa leo xuống hừm cái đầu óc này để đi đâu không biết. Tôi vội vàng leo xuống cảnh tượng vừa rồi khiến tôi mặt lại đỏ gay như quả cà chua chín. hàn Phong mỉm cười giản xảo, dắt tay tôi đi.
- Em muốn lên phòng em hay lên phòng anh?
- Lên phòng em.
- Được. Hàn Phong nhìn tôi mỉm cười.
Đến phòng, tôi bước vào rồi mỉm cười chào tạm biệt hắn. Đang định bước vào thì Hàn phong mỉm cười đầy giễu cợt , hắn nói:
- Sao anh lại phải về phòng mình.
- Ơ. Anh không về phòng anh thì không lẽ ở phòng em à? - Tôi nhìn Hàn phong ngây ngốc.
- Ừm. Hàn Phong thản nhiên rồi đẩy cửa bước vào.
- Này ra ngoài, ai cho anh vào phòng em, ra ngoài. - Tôi lúc này mới ý thức được câu hỏi của hắn thì chạy đến nói.
- Không tệ, em rất sạch sẽ. Giường cũng rất ấm.- Hàn Phong nhìn xung quanh rồi trèo lên giường nằm.
- Em còn không mau lên đây. - Hàn phong mỉm cười gian tà.
- Á anh biến thái à mau về phòng anh đi. - Tôi ra sức kéo Hàn Phong ngồi dậy nhưng bất lực. Hắn qúa mạnh, tôi không lôi nổi hắn mà ngược lại hẳn đẩy nhẹ một cái tôi đã nằm xuống ngay cạnh hắn. Mặt đối mặt, bổng dưng tôi cảm thấy rất ngại ngùng.
- Em sao lại sà vào lòng tôi thế này.
- Anh mặt dày vừa thôi đấy, anh bệnh à em mà thèm sà vào lòng anh sao! - Sau khi nghe hắn nói xong, tôi tức giận phản bác ngay lập tức.
- Thôi được, miễn là em thì có sà vào lòng anh bất cứ lúc nào đều được hết.
- Hừm. Anh về phòng anh đi. - Tôi nhanh chóng quay mặt sang bên ka để Hàn Phong không thấy được gương mặt đỏ này.
-Thôi nào, để anh ôm em.
Nói rồi Hàn Phong vòng một tay sang eo tôi, ôm chặt tôi từ phía sau.
- Anh... mệt anh quá. Em đi đây anh chết ở đây luôn đi.
Tôi vùng vẫy để thoát khỏi Hàn pHong nhưng không được chỉ nghe giọng nói ấm áp từ phía sau:
- Tôi chết thì không ai yêu em, bảo vệ em đâu. Tôi không tin tưởng vào bất cứ ai cả.
- Hàn Phong, tại sao anh lại nói những lời này em, là em đùa thôi mà. Em không muốn anh chết đâu.
- Uyển Nhi em có yêu anh không? - Hàn Phong dụi đầu vào vai tôi, mái tóc đen cạ vào cổ khiến tôi cảm thấy nhột nhột khiến tôi ngọ ngoạy lung tung.
- Uyển Nhi yên nào, đừng rời khỏi anh. Anh yêu em.
- Phong, em cũng yêu anh.
Chỉ cần có thế, tôi yêu hắn., hắn cũng yêu tôi không cần hứa hẹn gì cả không cần nói gì cả chỉ yêu tôi, bên cạnh tôi im lặng ôm tôi vào lúc này thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi, tôi cược, dùng cả cuộc đời cả tình yêu của tôi cược một ván với hắn.
.........................................................................
- Mọi người có biết gì không? - Fanny nhìn mọi người, cô ta ngồi sát đến bộ mặt nghiêm trọng.
- Có chuyện gì đây? - Mọi người nhao nhao lên.
- Tôi, chính mắt tôi đã nhìn thấy gương mặt thật của trưởng phòng, các cô có tin được không kinh lắm.
- Sao? gương mặt tôi thế nào?
Giong nói truyền cảm vang lên từ phía sau khiên mọi người trở nên sợ sệt, Fanny lập tức lạnh toát cả người.
- Tôi là tôi sai rồi.
- Mọi người có biết trong giờ làm việc không được tám chuyện không hả? - BẢO hÀ trợn mắt nhìn.
Mọi người ai nấy đều sợ sệt lập tức ai về chỗ của người ấy. Trước khi đi bên tai Fanny còn nghe lời nói lạnh lẽo của Bảo Hà " Cẩn thận đấy nếu không muốn bị đuổi việc ".
Fanny cảm thấy lo lắng trong lòng. Dù gì Bảo Hà cũng là trưởng phòng lại quen với tổng giám đốc chỉ sợ.... Dân gian có câu " thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với tiều nhân. " Song cô không biết Bảo Hà là loại người nào.
Tan sở....
- Chào mọi người, tôi về trước đây.- Bảo Hà mỉm cười vẫy tay chào m.n rồi ra về. Cô ta đi đến một nhà hàng đối diện công ty ăn tối rồi quan sát luôn toàn cảnh cong ty Hàn Gia. Cô gọi một đĩa salad trộn và một ly ruou vang thưởng thức.
Xuyên qua bức tường kính, cô ta uống một ngụm rượu rồi hồi tưởng về quá khứ, ngẫm nghĩ cái số phận đen nhẹm như bầu trời tối mịt không có tia sáng của cô ta...
Thời gian từ từ trôi qua, bây giờ cũng đã đến lúc thực thi kế hoạch. Bảo Hà lấy lại dáng vẻ lạnh lùng rồi rời khỏi đó lén lút vào công ty. Trên tay cầm một chiếc usb, gương mặt không chút biểu cảm như người làm chuyện quang minh chính đại. Cô nhìn đồng hồ, nhếch môi nói:
- h.
Ding. Thang máy mở ra, cô ta bước từng bước cẩn trọng, đôi mắt sắc bén đảo nhìn xung quanh. Cánh cửa của phòng CEO đóng im lìm nơi góc tối, Bảo Hà đưa tay vặn nắm cửa.
- Khóa sao? Hừm.
Bảo Hà nhếch môi, cái khóa đơn giản này căn bản không làm khó được cô. Lạch tạch, lạch tạch. Cạch, chỉ vỏn vẹn s cô đã mở xong cái khóa được thiết kế theo kiểu Ý. Cô cao ngạo bước vào, đi đến máy tính của Hàn Phong rồi bật lên.
- Fuck.
Cô văng tục một tiêng khi nhìn vào màn hình bị khóa.
Ring...ring
- Chủ thượng tôi nghe đây.
- Sao rồi? - Tiếng nói lạnh lùng phát ta từ đầu dây bên kia.
- Tôi không biết mật khẩu máy tính của hắn.
- Hừm. Chưa lấy được. - Giong nói sắc lạnh hơn trước nhiều lần.
- Xin chủ thượng tha tôi, thuộc hạ làm việc thất trách.
- Cô đã sữ dụng ngày sinh của hắn chưa ?
- Dạ rồi, ngày sinh tên hắn ngay cả tên Uyển Nhi tôi cũng đã thử... nhng vẫn chưa lấy được.
- Hừm. Cô mở khóa theo lời tôi.
Bảo Hà lập tức làm theo quả nhiên. đã được mở được
- Rồi thưa chủ thượng.
QUả đúng là ngày sinh của Uyển Nhi, hừm thật bực bôi. Người đó tực giấn cúp máy.
Màn hình máy tính sáng lên nổi bật trong một mảng dày đặc.Cô click chuột vào My computer rồi mở ra thư mục cần tìm. Cắm USB vào CPU rồi bắt đầu sao chép Sắp hoàn thành rồi còn vài giây nữa.
s...s...s....s....Tách. đèn điện bỗng dưng được bật sáng lên, bóng hình cao lớn chắn trước mặt Bảo Hà. Cô ta mỉm cuoi dịu dàng vộ vả đã chiếc USB sang một bên.
- A Hàn Phong đã trễ rồi sao anh lại đến đây?
Hàn phong nhếch môi ánh mắt sắc lạnh. Vốn dĩ hắn đang chơi cùng Uyển Nhi nhưng đột nhiên nhớ ra tập tài liệu trong máy tình mà hắn chưa gửi vào máy ở nhà thì vội vàng lên đây. Ha thật không ngờ, nếu ở nhà thì đã không bắt được con chuột đang ăn vụn rồi.
- Đó đáng ra phải là câu tôi hỏi cô chứ.
- Em...Em...Hừm. Cô ta hừm một tiệng rồi chạy đến chỗ của USB mà lúc nãy cô đã ra vộ vàng nhặt lên nhưng vừa đụng đến USB thì Hàn Phong đã không thương tiếc giẫm lên bàn tay cô. Bảo Hà ngước nhìn hắn , Hàn Phong mỉm cười vô cảm nhìn cô ta, mũi giày không ngừng chà nát đôi tay của cô ta.
- Nếu không muốn mất đi bàn tay thì nói, ai sai cô làm việc này.
- Muốn đánh muốn giết tùy anh, đừng nhiều lời, - Bảo Hà gằn từng tiếng cố nén cơn đau.
- Giỏi cho câu đây vậy là cô không thương đôi bàn tay này rồi, đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc. - Hàn Phong dẫm lên thêm bàn tay khác, Bảo Hà cắn môi đến bật máu, mùi máu tanh xộc vào mũi tạo lên một bầu không khí tanh tưởi vô cùng.
Hàn Phong vẫn không biến sắc, lạnh lùng nói:
- Hừ, vậy thì tôi xem miệng cô cứng hay roi da của tôi cứng hơn.