Ôn Hướng Dương thở dài,cô không hiểu ánh mắt vị kia nhìn cô là có ý tứ gì,thẳng cho đến khi cô nhìn tới thời gian,mới hiểu vì lí do gì nam nhân kia lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Hiện tại đã là buổi chiều,cư nhiên cô ngủ lâu như vậy,đáng giận còn phải làm cơm sáng cho nam nhân kia!
Cô bước vào phòng bếp,liền nhìn thấy trong bếp có một nồi thức ăn vừa mới nấu xong,vẫn còn nghi ngút khói.
Đây cư nhiên chính là kiệt tác của Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm trở về phòng,nhìn dáng vẻ vẫn là bộ dáng không dễ chọc,Ôn Hướng Dương cũng đói bụng,cô vệ sinh cá nhân một phen,rồi một mình ngồi ăn cơm.
Cô đang ăn,điện thoại trong túi đột nhiên Vang lên.
Từng tiếng Chuông điện thoại dồn dập vang lên,Ôn Hướng Dương không kịp xem là ai gọi tới lập tức bấm nút nghe.
“Alo”.
“Hướng Dương,là tôi”.(jen)
Ôn Hướng Dương nghe được thanh âm từ đầu kia cả người đều tỏa ra Hàn khí,thanh âm này khiến cô ghê tởm,cô đưa di động ra một chút,nhìn dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình di động,ánh mắt cô hoàn toàn lạnh xuống.
“Có việc gì?”
“Ôn Hướng Dương,tôi có việc muốn gặp cô,h tối nay,gặp mặt nhau tại quán bả ở bên cạnh trường học của chúng ta.Chuyện này cùng em trai mất tích của cô có quan hệ.Đến hay không là Tuỳ cô.”
Nói xong lời này,cuộc gọi bị cắt đứt. (jen)
Ôn Hướng Dương cầm di động ném sang một bên,người mới vừa gọi tới thế nhưng lại là Trần Vân Hi.Trần Vân Hi sẽ biết về sự việc của Thiệu Tuấn?Cô không tin. Nhưng là nhiều năm như vậy cô vẫn luôn tìm kiếm Thiệu Tuấn,một chút cơ hội cô đều không muốn buông tha.
Quán bar,Trần Vân Hi.
Ôn Hướng Dương buông đũa,lên lầu gõ cửa phòng Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm nghe được tiếng đập cửa,hơi hơi nhíu mày,đứng lên cất bước đi tới cửa,nhìn thấy Ôn Hướng Dương đứng trước cửa,ánh mắt mang theo một tia không kiên nhẫn nói “Chuyện gì?”
“Tôi tới để nói trước với anh một tiếng,h tối nay,tôi muốn tới quán Bar gần trường tôi học.Có người muốn nói cho tôi biết tin tức về em trai tôi.Mộ thiếu,anh hẳn sẽ không ngăn cản tôi đi?”
Ôn Hướng Dương dứt lời,còn đối với Mộ Lăng Khiêm cười cười.
Mộ Lăng Khiêm nhíu mày.Ôn Hướng Dương nói xong,xuống lầu,tiếp Tục ăn cơm.
Không phải Mộ Lăng Khiêm từng nói không thích người khác phá hỏng quy củ của hắn rồi sao?Cô muốn nói rõ cho hắn biết,cô muốn đi ra ngoài,vẫn là đi quán bar,đi tìm hiểu tin tức của Thiệu Tuấn.
———————-
Cô chính là có lí do chính đáng,nếu hắn ngăn trở cô,hắn chính là máu lạnh với tình,phát rồ,không có thuốc cứu chữa được con rùa đen vương bát đản!
Mộ Lăng Khiêm không có ngăn cản Ôn Hướng Dương.
h tối,Ôn Hướng Dương thay đổi một thân quần áo ra ngoài,ra cửa trước,Ôn Hướng Dương lại gõ cửa phòng Mộ Lăng Khiêm lần nữa,nói cho hắn cơm chiều đã làm xong,lại tiếp nói cho hắn hiện tại cô muốn ra ngoài tới quán bar.
Ôn Hướng Dương cố ý nói cho Mộ Lăng Khiêm,để cho mình một sự đảm bảo,rốt cuộc nữ nhân Trần Vân Hi kia cũng không là thứ tốt đẹp gì..
Thứ hai…
Thứ hai quỷ biết cô vì cái gì muốn nói cho Mộ Lăng Khiêm.
Thời điểm Ôn Hướng Dương tới quán Bar đại khái khoảng h.
Ôn Hướng Dương vừa xuống xe bus,Trần Vân Hi mặc trên người không quá nhiều vải tiến lên đón,một bộ dáng chị em tốt tóm lấy cánh tay Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương không dấu vết tránh đi,nhìn Trần Vân Hi Lạnh giọng cảnh cáo “Trần Vân Hi,cô tốt nhất nói ra tin tức của Thiệu Tuấn.Nếu không đêm nay…”
Trần Vân Hi thấy Ôn Hướng Dương dám đơn phương độc mã đi gặp,lại nói lời chắc chắn như vậy,cô ta nhìn Ôn Hướng Dương ha hả cười nói “Hướng Dương,thế nào thì chúng ta cũng có khoảng thời gian năm bên nhau,nhìn cách cậu nói kìa”.