Trần Vân Hi uy hiếp Ôn Hướng Dương xong liền cúp điện thoại, Ôn Hướng Dương không chần chờ chút nào, phản ứng đầu tiên của cô chính là gọi điện thoại cho Nghiêm Khắc, Trần Vân Hi tưởng cô là đứa ngốc sao? Cô một mình đến, không phải là đi tìm chết sao?
Nhưng mà, Ôn Hướng Dương gọi cho Nghiêm Khắc, nhưng người đang cầm điện thoại
lại không phải Nghiêm Khắc, mà là vụ hôn thê của anh ta-Trương Tử Nguyệt.
Trương Tử Nguyệt vừa nhìn thấy hiện người gọi đến chính là “Hướng Dương”, cô ta không hề nghĩ ngợi liền nhấn tắt điện thoại, còn xoá luôn nhật ký cuộc gọi nhỡ.
Điện thoại của Ôn Hướng Dương đột nhiên bị cắt đứt, cô liền hiểu là việc gì.
Chỉ là, hiện tại là việc cấp bách của Nghiêm Hân, không cho phép cô có bất cứ sự chần chờ nào.
Nàng lại lần nữa nhấn số di động của Nghiêm Khắc, nhưng là, vẫn là giống tình huống vừa rồi, cô mới vừa gọi qua đã bị tắt đi.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nhanh chóng soạn một cái tin nhắn, gửi đi: “Trương tiểu thư, Tiểu Hân bị người ta bắt cóc, xin cô đem việc này cùng Nghiêm Khắc nói một tiếng, để anh ấy đi tìm người cứu tiểu Hân. Địa điểm là nhà xưởng bỏ hoang Phụng Hiền ở thành Nam.”
Trương Tử Nguyệt đọc được tin nhắn của Ôn Hướng Dương, cô ta nhíu nhíu mày, chẳng những không có nói cho Nghiêm Khắc, còn tắt máy, cũng đem tin nhắn của Ôn Hướng Dương xoá đi.
Tưởng rằng lấy cái loại lý do này mà có thể câu dẫn vị hôn phu của cô ta sao? Quả thực chính là nằm mơ!
Ôn Hướng Dương nhắn cho Nghiêm Khắc xong, chần chờ một giây, rốt cuộc vẫn tìm số di động của Mộ Lăng Khiêm, gọi cho anh, nhưng mà, một giây, hai giây, ba giây sau, đầu bên kia di động truyền đến giọng nữ máy móc: “Thêu bao quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau.”
Ôn Hướng Dương: “……”
Ôn Hướng Dương có một loại xúc động muốn mắng người, cô không có thời gian để chậm trễ, chỉ có thể đổi thành gọi điện cho Diệp Ảnh, chạy về hướng gara ở lầu một, Mộ Lăng Khiêm có cho cô một chiếc xe thể thao, chìa khoá để ở trong phòng cô, cô vẫn không đụng tới, hôm nay lại bất chấp hết, không thể nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng mà, chờ Ôn Hướng Dương lên xe, Diệp Ảnh bên kia vẫn không tiếp điện thoại.
Không có thời gian……
Ôn Hướng Dương khởi động động cơ, hướng tới nhà xưởng bỏ hoang Phụng Hiền ở thành Nam đạp ga như bay, dọc đường đi cô vẫn không buông tay liên tục gọi cho Mộ Lăng Khiêm và Diệp Ảnh, nhưng là, không ai nghe, vẫn luôn không có ai nghe.
Mộ Lăng Khiêm, cái tên vương bát đản này!
Ôn Hướng Dương cũng không biết vì cái gì, giờ khắc này, cô thế nhưng đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người Mộ Lăng Khiêm, cô không có khả năng báo nguy, cảnh sát chỉ biết chuyện xấu, người duy nhất cô có thể nhờ vả chỉ có Mộ Lăng Khiêm.
Thế nhưng mà, cái tên vương bát đản kia, vậy mà vẫn luôn không tiếp điện thoại!
Ôn Hướng Dương mắt thấy cách thời gian hẹn càng ngày càng gần, lấy hiểu biết của cô về Trần Vân Hi mà nói, nếu cô không đến đúng giờ, người phụ nữ điên Trần Vân Hi kia, khẳng định sẽ gây bất lợi cho Tiểu Hân!
Ôn Hướng Dương từ bỏ việc gọi điện thoại, cô một chân đạp mạnh lên chân ga, đồng hồ hiển thị tới km/h, một đường chạy như bay như sấm, vượt đèn đỏ, cố ý lấn đường thượng khiến cameras chụp lại biển số xe cô.
Ôn Hướng Dương không biết là, lúc này trên phi cơ riêng của Nam Đức thị xuất phát từ nước Mỹ, Mộ Lăng Khiêm đang nằm ở khoang hạng nhất hôn mê bất tỉnh, mà Hoa Úc mang vẻ mặt nôn nóng chỉ huy một đám bác sĩ cầm máu cho Mộ Lăng Khiêm.
“Tôi nói này, Mộ đại thiếu gia, anh rốt cuộc có nhầm không vậy? Tôi nói anh không cần trở lại, anh vậy mà thế nào cũng đòi phải trở về. Tôi nói bao nhiêu lần, thân thể của ngươi anh bây giờ căn bản không thể chịu đựng được thời gian dài ngồi máy bay. Hiện tại thì tốt rồi, anh xuất huyết nhiều rồi! Nếu anh có bất trắc gì, thì tôi biết làm sao đây? Rốt cuộc Nam Đức thị xảy ra chuyện gì, làm cho anh có thể mặc kệ sống chết của chính mình, không thể không trở về!?”