Tại đây xung quanh Quách thiếu là một vòng tròn người đứng,trong lòng hắn có chút không cao hứng nhưng cũng chỉ có thể đi theo cùng chơi.Ôn Hướng Dương chơi rất có độ,thời điểm thắng cần thắng,thời điểm thua cần thua,chơi hơn nửa giờ,cô một chút tiện nghi cũng chưa bị chiếm,ngược lại một trong số đó phải mua rượu của cô.
Các vị công tử cũng bị Ôn Hướng Dương thu hút,ăn uống vui vẻ,Quách Hiếm thấy có vài người trong nhóm có hứng thú với Ôn Hướng Dương,cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.
Ở thời điểm mấy người đang chơi vui vẻ,hắn đột nhiên kéo Ôn Hướng Dương.
“Tốt,hôm nay liền chơi đến đây thôi.”
“Quách thiếu..”
Ôn Hướng Dương kinh hô một tiếng.
Quách thiếu căn bản không cho Ôn Hướng Dương bất luận cơ hội nói chuyện gì,giơ tay liền cho Ôn Hướng Dương một cái tát “Sunny,cô đúng là một loại người không biết xấu hổ a.Tôi nghĩ rằng cô biết phân biệt rõ trắng đen,cô là đang tính toán từ chỗ bọn họ leo lên sao?Tôi cũng nói cho cô hay,người mà tôi coi trọng,trên đời này không ai dám động! Đương nhiên,nếu cô là loại đê tiện như vậy muốn cho chúng tôi cùng nhau thượng cô,tôi cũng sẽ thỏa mãn cô!”
Ôn Hướng Dương bị một cái tát này nháy mắt mặt đều sưng lên.
Âm nhạc còn tiếp Tục mở đinh tai nhức óc,mọi người đứng hoặc ngồi tại chỗ.
Đối mặt Quách thiếu bạo hành,có không đành lòng,không một ai dám tiến lên ngăn cản,rốt cuộc cũng nhận ra cô gái bán rượu,căn bản không đáng để họ cùng Quách thiếu gây chuyện.
Cách Cách,anh đang ở đâu?
Anh sao không tới,tôi đang muốn chết ở chỗ này đây.
Ôn Hướng Dương một mình không thể đối phó với nhiều nam nhân như vậy,cô vừa đi vừa lùi,lại bị ghế lô bên người ngăn cản đường đi.
Quách thiếu vừa đi vừa kéo cà vạt xuống tới gần Ôn Hướng Dương,cô nắm mâm đựng hoa quả pha Lê lên,hét to một tiếng,liền nghe được một tiếng kêu lớn hơn âm thanh của cô vang lên ở cửa.
Cô há mồm nhìn lại,cửa phòng bao bị ai đó đạp tung ra.
…
Ánh đèn phòng bao lập loè,biến ảo,Ôn Hướng Dương chỉ nhìn đến đám người vọt chạy vào,đem tất cả mọi người trong phòng bao khống chế hết,mà cái khuôn mặt đứng trầm ở cửa kia khiến cô có chút cảm giác quen thuộc.
Thẳng đến khi người nọ đến gần,hormone quen thuộc cùng hơi thở cường đại làm cô nhận rõ người trước mặt trong ánh đèn lay động không ngừng.
“Mộ,Mộ…”
“Câm miệng”.trên đỉnh đầu thanh âm lạnh băng vang lên.
Hắn nâng mặt cô lên,liền thấy gương mặt cô sưng đỏ,ánh mắt hắn sâu như đáy biển nhìn không thấy đáy “Ai đánh?”
Ôn Hướng Dương bị khí thế của Mộ Lăng Khiêm làm cho hoảng sợ,cô run rẩy chỉ ngón tay về phía người bị khống chế.
Trong phòng bao,Quách thiếu tưởng có thể đẩy đôi tay đang khống chế mình của nam nhân đeo kính đen,nhưng giãy giụa cái cuối cùng vẫn không thoát được,hắn phẫn nộ quát “Mấy người là ai?Có biết đây là Lãnh địa của bổn thiếu gia không?Mấy người có biết hậu quả là gì không?”
“Còn có,buông ta ra..,”Quách thiếu còn không có đem chữ nữ nhân kia nói ra,Mộ Lăng Khiêm đã tới gần,đem những lời hắn định nói nuốt xuống.
Ánh mắt nam nhân trước mặt quá khủng bố,khí thế quá cường đại,cho dù ba hắn tới,chỉ sợ % cũng không theo kịp nam nhân này.
“Diệp Ảnh”.
“Vâng”.
Diệp Ảnh lên tiếng,mặt không biểu cảm đi lên trước.
Quách thiếu bị Diệp Ảnh cùng ánh mắt lạnh nhạt làm sợ lùi người lại,người này dốt cuộc là ai?
Như thế nào chỉ là một bảo tiêu đều có bộ dáng khủng bố như vậy?
“Tôi,tôi nói cho anh..”Quách thiếu đang định dùng chính gia thế của mình áp người,nhưng đã bị Diệp Ảnh một phen chế trụ bả vai.
Quách thiếu ngây người trong nháy mắt,Diệp Ảnh mặt không biểu hiện nâng tay lên,tay năm tay mười “Bạch,bạch,bạch”thanh âm bàn tay Vang lên trong phòng,đánh đến đây đám đồng bạn Quách thiếu trong lòng lộp bộp một chút.
Không một ai biết người tới là ai,càng không có người ở thời điểm này xuất đầu đi giúp Quách thiếu một phen,rốt cuộc đại gia chỉ là bạn nhậu.
“Ngươi TMĐ dám đánh bổn thiếu gia?”Quách thiếu bị đánh đến hồi tỉnh,hắn tức giận đến nỗi hai mắt đỏ lên,nhưng mới vừa mắng khỏi mồm, không có kịp phản kháng đã bị Diệp Ảnh một cước đá vào mệnh căn,hắn bị đau kêu ngao ngao ngã lăn trên mặt đất.
Diệp Ảnh thấy Mộ Lăng Khiêm không có ý tứ gọi thu tay lạ,đi đến trước mặt Quách thiếu nhấc chân một chân dậm ở thượng căn của Quách thiếu,Quách thiếu đau đớn hét lên một tiếng rồi trực tiếp ngất đi.
Thủ đoạn đơn giản,bạo khốc này,khiến đồng bạn của Quách thiếu hít ngược một hơi khí lạnh,tất cả đều bưng kín mệnh căn của chính mình.
“Điều tra rõ gia thế bọn họ,tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ởl lại Nam Đức thị”.Mộ Lăng Khiêm hai tròng mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Quách thiếu ngã trên mặt đất,sắc bén lãnh khốc “ năm tù có thời hạn,ta không nghĩ hắn có thể bình an vô sự ra khỏi nhà giam”.
“Là BOSS.”
Mộ Lăng Khiêm nói lời lãnh đạm,không một ai hoài nghi độ chân thật của anh ta “Hắn,hắn là…”
Mộ Lăng Khiêm nói xong lời này,trong đám người đó có người nương theo ánh đèn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Mộ Lăng Khiêm “Anh ta là tiểu cữu của Thái tử gia Triệu gia,người cầm quyền mới của Mộ gia…”
Cái…cái gì?