“Được, vậy làm phiền cậu.”
“Hướng Dương, không cần khách khí.”
Nói xong lời này, đầu bên kia có chút trầm mặc, Nghiêm Hân lại mở miệng, ngữ điệu có một tia lo lắng, “Hướng Dương, cậu nửa tháng nay đi đâu vậy? Sau hôn lễ của Lâm Hạo, cậu liều hỏi tớ mượn hai mươi vạn, sau đó giống như biến mất khỏi nhân gian.”
“Tớ gọi điện thoại cho cậu, không phải tắt máy thì chính là không ai nghe máy, tớ đi tới nhà cậu tìm, chờ đến nửa đêm cũng không thấy người đâu. Nếu như cậu không gọi điện thoại cho tớ, tớ liền đi tìm anh trai, bảo anh ấy tìm cho cậu rơi xuống.”
“Tớ vẫn luôn ở nhà mà, chỉ là gần đây phải tìm cong việc mới. Có khả năng khi cậu tìm tới là lúc tớ ra ngoài đi làm.” Ôn Hướng Dương cs chút xíu xin lỗi cười cười, “Tiểu Hân, thật ngại quá, lại làm cho cậu lo lắng rồi. Cậu biết di động của tớ, lão ái không điện.”
Nghiêm Hân đối với điện thoại di động không có động tĩnh gì của Ôn Hướng Dương cũng rất là bất đắc dĩ. “Nếu không phải di động nhà cậu do Thiệu Kiệt đưa cho cậu tớ thật muốn cho cậu một cái mới, Này lão không điện cũng không được, nếu không, cậu mang theo hai cái điện thoại đi?”
“Một cái là đủ rồi.” Ôn Hướng Dương nói đến đây, liền nhớ tới cái ảnh chụp được trong di động, cô không khỏi hỏi, “Tiểu Hân, cậu có đưa di động cho tớ không?”
“Không có a, làm sao vậy?”
Không phải tiểu Hân đưa sao?
Ôn Hướng Dương đay mắt hiện lên một tia nghi hoặc, “Nga, không có gì, có thể người đưa di động đưa nhầm chỗ.”
“Như vậy a.” Nghiêm Hân vẫn chưa để ý chuyện này, rất nhanh liền đổi đề tài, thanh âm còn có chút hưng phấn, “Hướng Dương, cậu khẳng định còn chưa biết, Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi kia bị Triệu gia thái tử chỉnh tới thảm đi. Còn có cái bà Vương Lị kia, bị đã bị ném trong nhà giam của Nam Đức thị.”
“Tớ nghe người ta nói, nhà Lâm Hạo đã xảy ra chuyện, mấy ngày nay đi khắp nơi tìm vay vốn quay vòng. Nhưng vấn đề chính là, không biết ai thả tin ra ngoài, nói hắn đắc tội với người của Mộ gia. Kết quả a, Nam Đức thị to như vậy, không ai dám cho nhà hắn vay tiền. Gia tộc nhà bọn họ đã cùng bọn họ đoạn tuyện quan hệ.”
“Ai, Hướng Dương, soái ca đi cùng để giúp cậu trong hôn lễ kia thế nào? Các cậu ngày đó có chơi vui vẻ ở trên đảo không?”
Ôn Hướng Dương thấy ấn tượng của Nghiêm Hân đối với Mộ Lăng Khiêm tốt như thế, cô thật sự không cách nào nói ra với Nghiêm Hân rằng mình bán thân lấy tiền.
“Tiền hóa thanh toán xong, liền như vậy đi.” Ôn Hướng Dương sợ nói nhiều Nghiêm Hân sẽ lo lắng, cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Tiểu Hân, cậu đi nghỉ ngơi đi, trưa nay tớ còn muốn đi làm việc, tớ cúp trước.”
“Tốt. Cậu trên đường yên tâm, tiền của tớ không cần gấp.”
“Được, tớ cúp trước đây.”
“Bái bai.”
Ôn Hướng Dương cúp điện thoại, cũng tới ngân hàng rồi, đem hắc tiền trong card hướng chính mình tạp xoay hai mươi vạn, nhìn thấy mới giờ sáng, liền tính toán đi về trước một chuyến, buổi chiều lai đi làm.
Mới vừa tới dưới lầu nhà mình, liền nhìn thấy nới ở lâu nay của cô, có người chuyển nhà. Cô tráng đi những người đang chuyển nhà đó, chy lên lầu. Đi được vài bước liền nhìn thấy mấy cái giấy dán trên dụng cụ trong nhà có chút quen mắt. Khi cô thấy rõ ràng máy tính trên bàn, cô vội vàng hướng trên làu chạy lên.
“Các người là ai? Các người sao lại có chìa khóa nhà tôi?” Ôn Hướng Dương chạy đến cửa nhà mình, liền nhìn thấy những người chuyển nhà đó đúng là đi ra từ nhà cô, mà cửa nhà cô trắng trợn mở ra như vậy.
Ôn Hướng Dương vừa nói lời này ra, trong phòng liền có một người đi ra.