Editor: Hyna Nguyễn
Ôn Hướng Dương bị hắn ôm trong lòng, tim đập mạnh mẽ, một gương mặt đẹp ửng đỏ nóng lên. Cô hít thở thật sâu, có chút khẩn trương cúi đầu. Mộ Lăng Khiêm lại vào lúc này, đứng lên, đi ra ngoài. Ôn Hướng Dương nghe được tiếng bước chân rời đi, ngẩng đầu, cũng chỉ nhìn được bóng dáng rời đi của Mộ Lăng Khiêm. Vì cái gì đều đã như vậy, vẫn là không chạm vào cô? Ôn Hướng Dương một mình ở khoang thuyền đợi cho trời tối, Mộ Lăng Khiêm cũng không có trở về. Cô có chút lo lắng đi ra ngoài, liền thấy Mộ Lăng Khiêm vẫn là một mình đứng ở boong tàu, nhìn biển rộng phương xa.
“Vào đi thôi.” Ôn Hướng Dương đi đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm, ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Tôi mới vừa nhìn thấy bên trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, tôi làm vằn thắn cho anh ăn, tôi ăn nhân, anh ăn vỏ a.”
Mộ Lăng Khiêm nghe vậy, nhìn về phía Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương hướng tới hắn gật gật đầu. Ôn Hướng Dương làm sủi cảo cá hiển nhiên không có ngon lắm, chính là Mộ Lăng Khiêm hiếm thấy lại ăn một chén lớn. Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm cứ như vậy ngồi ở bên cạnh người cô, thong thả ung dung ăn sủi cảo cô làm, mạc danh liền trào ra một cổ cảm giác thành tựu. Mộ Lăng Khiêm cũng không giống như tính toán trở về địa điểm xuất phát. Ôn Hướng Dương liền đem đồ vật trong khoang thuyền đều sửa sang lại một lần. Chỉ có một cái giường, hai người đương nhiên là cùng nhau ngủ.
Đêm đó, Ôn Hướng Dương chủ động đi ôm Mộ Lăng Khiêm. Cô ôm hắn, chuyện xấu gì làm thì cứ làm đi, nhưng chờ đến khi cô chịu đựng không nổi đi vào giấc ngủ, cũng chưa chờ được tới thời điểm hắn mất đi khống chế. Khi trong lồng ngực truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Ôn Hướng Dương, Mộ Lăng Khiêm mới duỗi tay xoa tóc cô, tầm mắt dừng ở vết bỏng trên tay cô, ánh mắt hơi trầm xuống. Hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài du thuyền chiếu vào, một luồng ánh sáng mê người, Ôn Hướng Dương tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tầm mắt dừng ở ngoài thuyền, bên ngoài biển xanh trời xanh liền thành một đường, du thuyền đã cập bờ. Mộ Lăng Khiêm đang thay quần áo, thấy cô tỉnh, còn vẻ mặt cùng bộ dáng mơ hồ chưa tỉnh ngủ.
Hắn trầm mặc một lát, lần đầu tiên cùng cô nói chuyện, “Có thể hay không bồi tôi đi tham quan nơi này?”
Nơi Ôn Hướng Dương đi cùng Mộ Lăng Khiêm đến chính một đảo nhỏ đối diện Trường Ninh đảo. Tòa tiểu đảo này không có người sinh sống, cỏ dại mọc thành cụm, nhìn qua như là chưa từng có người đi lên, chính là hướng bên trong đi, vừa nhìn liền thấy đường đi eo hẹp quanh co như không có bất kì người nào muốn sửa sang, xây dựng gì cả. Cô đi theo Mộ Lăng Khiêm một đường hướng trên đảo đi. Không biết đi bao lâu, lúc Mộ Lăng Khiêm ngừng lại, là ở trước một bia mộ. Ôn Hướng Dương dừng bước chân lại, tầm mắt dừng ở trên khối mộ bia kia. Một bia mộ vô tự. Một khối không có ảnh chụp cũng không có tên mộ bia. Thời điểm cô khó hiểu nhìn khối bia vô tự này, thanh âm Mộ Lăng Khiêm trầm thấp mang theo áp lực vang lên ở bên tai cô.
Hắn nói: “Hôm nay là ngày giỗ của đại ca tôi.”
Ôn Hướng Dương có chút giật mình. Nguyên lai Mộ Lăng Khiêm đã nhiều ngày khí thế âm trầm làm cho người ta sợ hãi là bởi vì cái duyên cớ này. Nghĩ đến chính mình cũng là có em trai, nghĩ đến sự quan tâm của chính mình đối với đệ đệ, nghĩ đến tâm tình giờ phút này của Mộ Lăng Khiêm, cô duỗi tay kéo lại tay hắn. Tay hắn bị một bàn tay nhỏ mang theo độ ấm giữ chặt, Mộ Lăng Khiêm quay đầu, nhìn về phía Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương không nói gì, cô đối với mộ bia cúi mình vái chào.
“Đại ca, ngươi hảo, em kêu Ôn Hướng Dương, em bồi Mộ Lăng Khiêm tới thăm anh. Lần đầu gặp mặt, thỉnh nhiều chiếu cố.”
“Đại ca yên tâm, em sẽ giúp anh hảo chiếu cố hắn. Anh ở bên kia cũng tự chiếu cố tốt mình nha.”
Ôn Hướng Dương không biết chính mình có thể làm cái gì, có thể an ủi Mộ Lăng Khiêm như thế nào, cô chỉ có thể làm hết mọi việc trong khả năng cho phép của mình. Cô hỗ trợ tảo mộ, quét dọn mộ, cô nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm nói: “Anh chờ tôi nha.”
Mộ Lăng Khiêm liền nhìn một đầu đầy mồ hôi của Ôn Hướng Dương, xoay người chạy tới bờ biển. Hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía bia mộ đại ca hắn, đây là lần đầu tiên hắn dẫn người đi vào nơi này, vì sao mang cô tới, chính hắn đều nói không rõ. Ôn Hướng Dương chạy về du thuyền, dùng nhanh nhất tốc độ làm một ít tế bái sự vật, cầm lại đây. Lúc sau, cô đem đồ vật đặt ở trước bia mộ, liền nghe thanh âm Mộ Lăng Khiêm có chút trầm thấp nói, “Đại ca thích nhất ăn đậu hủ.”
Động tác Ôn Hướng Dương đặt đồ vật dừng một chút. Hắn nói cho cô đến làm đậu hủ, là bởi vì cái này duyên cớ sao?
“Tôi đây liền trở về làm.” Ôn Hướng Dương xoay người liền muốn trở về chuẩn bị, nhưng mới bước chân vừa mới nhấc lên, đã bị Mộ Lăng Khiêm kéo cánh tay lại. Cô quay đầu lại nhìn hắn.
“Không cần.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, thu hồi bước chân, cô không biết vì với cái thân phận giống như Mộ Lăng Khiêm, đại ca hắn sẽ chôn ở loại địa phương này, còn liền là một cái bia mộ tử tế đều không có. Nhưng là, có thể làm tâm tình Mộ Lăng Khiêm úc trầm như thế, liền chứng minh việc này là Mộ Lăng Khiêm không muốn đề cập đến. Hắn nếu nói không cần, cô cũng sẽ không có việc gì tự tìm việc ngỗ nghịch ý tứ hắn. Chính cái gọi là tò mò hại chết miêu, có một số việc nếu cô hỏi thì đối với cô cũng không có chỗ tốt nào. Ôn Hướng Dương không hỏi, chỉ là bồi hắn, nếu là cá nhân Mộ Lăng Khiêm muốn nói hết, hắn tự nhiên sẽ nói.
Ôn Hướng Dương bồi Mộ Lăng Khiêm ở trên đảo ở hai ngày, liền ở trong lều trại trên đảo. Hai ngày này, hai người cùng ăn cùng ở, Mộ Lăng Khiêm thậm chí mang theo cô đi trên đảo một vòng, ngày thứ ba, Mộ Lăng Khiêm mang theo Ôn Hướng Dương rời khỏi tiểu đảo, lên du thuyền. Mà thời gian cô bao dưỡng Mộ Lăng Khiêm, sẽ kết thúc trong buổi sáng hôm nay.
Trở lại trên du thuyền.
Ôn Hướng Dương mới nghĩ đến cô ba ngày không thấy được di động của mình. Cô tìm một lúc, tìm được di động, di động đã sớm hết pin tự động tắt máy, cô phải đi tìm đồ sạc điện thoại, đồng thời mở lại nguồn điện thoại. Lúc khởi động máy, liền phát hiện bên trong có mấy chục cuộc điện thoại gọi đến, trong đó %, đều là Nghiêm Khắc gọi tới. Nghiêm Khắc trước nay không có gọi điện thoại cho cô quá nhiều như vậy. Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Ôn Hướng Dương lo lắng, di động lại lần nữa vang lên. Điện báo hiện lên tên người gọi, là —— Nghiêm Khắc. Ôn Hướng Dương đang định tiếp điện thoại, Mộ Lăng Khiêm liền từ bên ngoài đi đến. Ôn Hướng Dương bị dọa theo bản năng liền ngắt điện thoại. Chính là, mới vừa tắt, di động lại lần nữa vang lên.
Mộ Lăng Khiêm bị tiếng chuông hấp dẫn lại, tầm mắt dừng ở trên di động của Ôn Hướng Dương, nhàn nhạt mở miệng nói, “Ai gọi tới?”