Edit: Coco
Khi mà Ân Thất ra ngoài ngày hôm sau, cậu phát hiện hòm thư trước cửa nhà mình có một bức thư.
Trên phong thư không được viết bất kỳ một cái tên nào, mà cảm giác nặng trĩu trên tay nói cho Ân Thất biết có vẻ như bên trong có chứa thứ gì.
Cậu vừa mở bên trong ra liền thấy, một tá ảnh chụp được đổ từ bên trong ra ngoài, có mấy tấm rớt rơi trên mặt đất.
Ân Thất nhặt ảnh chụp lên nhìn thấy, bên trên ảnh chụp chính là hình ảnh Ân Thất diễn thuyết ngày hôm trước, người trên ảnh chụp dịu dàng đẹp trai, khóe miệng còn hơi hơi cong lên.
Đây là ảnh của cậu?
Ân Thất nhìn xung quanh mấy lần, không biết là ai gửi cho cậu đây.
Cuối cùng cậu nhìn thấy một hàng chữ ở mặt trái của một tấm ảnh.
【 Người tôi yêu, thích hoa hồng......】
Lại là hoa hồng? Nhìn chữ viết bên trên, Ân Thất nhớ tới chuyện có người sinh viên đã tặng cho cậu hoa hông vào hôm diễn thuyết đó, chẳng lẽ bức thư này có liên quan đến cậu bé kia?
Sau khi Ân Thất tới trường học, cậu suy nghĩ về việc hỏi xem vị giảng viên lên sân khấu cùng cậu hôm đó có ấn tượng gì với thiếu niên đã đưa hoa cho cậu hay không.
"Thầy Lưu, thầy còn nhớ sinh viên mà hôm trước đã đưa hoa cho tôi không?"
"Hình như là một sinh viên khoa văn?" Thầy Lưu cũng không nhớ rõ lắm, tình huống ngày hôm ấy hỗn loạn như vậy, có thể nhớ rõ là nam đã không tồi rồi.
Cuối cùng Ân Thất đi phòng giáo vụ kiểm tra camera giám sát.
Lúc mà cậu nhìn trong camera theo dõi, chỉ nhìn thấy một thiếu niên dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh ôm một bó hoa còn lớn hơn cả đầu cậu bé lên sân khấu, từ khi lên tặng hoa đến lúc chạy xuống sân khấu, Ân Thất cũng không thể nhìn ra đó là ai từ trong camera giám sát.
Cuối cùng Ân Thất cũng không thể tìm thấy cái gì, cậu quay về ký túc xá trường học, vừa mới vào cửa ngồi xuống nghỉ ngơi còn chưa được bao lâu.
【 Bạn có một tin nhắn mới, mời kiểm tra và nhận! 】
Âm thanh thông báo tin nhắn của di động lại vang lên.
Sau khi Ân Thất mở di động ra, cậu phát hiện người lần này gửi tin nhắn cho cậu vẫn lại là cái người kỳ quái kia.
【 Trên người anh có mùi hương của hoa hồng......】
Lại là một tin nhắn không đầu không đuôi như cũ, ngay khi mà Ân Thất cảm thấy nghi hoặc, chuông cửa vang lên.
Âm thanh đột nhiên vang lên của chuông cửa làm cậu hoảng sợ, sau khi Ân Thất mở của ra, nhìn thấy đứng trước cửa là thiếu niên đang cười với vẻ mặt ngoan ngoãn.
"Thầy ơi, thơ của em thầy đã sửa chưa ạ?"
Thiếu niên có vẻ cực kỳ mong chờ, cậu bé nhìn người thanh niên trước mặt, nhưng lại cho Ân Thất một loại cảm giác xuyên thấu, cậu bé đang nhìn một thứ gì khác thông qua đôi mắt của cậu.
"Còn chưa sửa xong đâu, không thì, mấy ngày nữa em quay lại chỗ tôi lấy!" Ân Thất cũng không biết tại sao bản thân lại nói như vậy.
"Tinh thần của thầy không được ổn lắm......" Thiếu niên dường như rất thông cảm, "Thầy nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nha."
Thiếu niên nói xong xoay người rời đi, khi cậu bé xoay người rời đi, Ân Thất dường như có thể ngửi thế một hương thơm nhẹ.
Nhàn nhạt, tầng hương sau còn cho cậu một loại cảm giác không nói nên lời.
"Anh vừa nói chuyện cùng với ai vậy?" Thầy Lưu đã copy xong giấy tờ đi từ trong phòng của Ân Thất ra.
"À một sinh viên nói muốn tham gia cuộc thi văn học tới, bạn ấy tới tìm tôi nhờ sửa bài cho!" Ân Thất giải thích, đối với chuyện này, cậu cũng không quá để ý. Trong nhận thức của cậu, tìm ra người đang ẩn núp trong góc tối gửi tin nhắn cho cậu quan trọng hơn nhiều.
"Chính là cậu bé vừa rồi đó sao?" Thầy Lưu vừa rồi ở bên trong không thấy rõ, nhưng khi ra đến ngoài thì đã thấy thiếu niên đang tạm biệt với Ân Thất.
Ân Thất gật gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì, khen thiếu niên mấy câu.
"Thơ từ còn viết không đến nỗi tệ lắm......"
"Làm khó thầy Triệu rồi," Thầy Lưu vừa nói vừa nhìn đồng hồ, sau đó bộ dạng hình như có việc gì gấp, "Thôi không nói chuyện với anh nữa, tôi còn có việc ở khoa hóa."
Sau khi Ân Thất tiễn thầy Lưu đi, vào phòng, chuẩn bị lấy quần áo từ hôm trước đã được phơi khô vào.
Vừa mới chuẩn bị động tay, lúc này Ân Thất nhăn mày lại.
Áo sơmi của cậu không thấy đâu, đây là lần thứ hai cậu bị bay mất đồ rồi, lần này một trăm phần trăm cậu chưa thu đồ vào nha.
Nhìn xuống phía dưới, cũng không thấy bóng dáng của quần áo bị bay xuống dưới.
Là này Ân Thất đã xác nhập trăm phần trăm là quần áo của cậu chắc chắn bị nhảy mất.
Một loại tâm lý mà người xa lạ vào trong phòng ký túc xá bất cứ lúc nào, rồi còn thuận tay cầm đồ đi mất, khiến trong lòng Ân Thất cảm thấy có chút không thích ứng được.
Không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Ding dong, một tiếng chuông cửa lại vang lên.
Còn tưởng là lại có người tới đây thăm hỏi, Ân Thất đi đến trước cửa, nhìn qua mắt mèo xem bên ngoài, nhưng bên ngoài trống không, không có bất cứ người nào.
Nhưng vừa rồi chính xác là tiếng chuông cửa mới vang lên mà, sau khi Ân Thất mở cửa, phát hiện có một cái hộp màu đỏ trước cửa phòng mình.
Cậu sửng sốt, sau đó nhặt cái hộp lên nhìn qua, hộp không nặng, bên trong dường như cái gì đó.
Tiếp đó Ân Thất mở cái hộp ra, cậu nhìn thấy bên trong cái hộp là một đóa hoa hồng được chế tác thành tiêu bản.
Ở bên dưới hoa hồng còn có một phong thư màu hồng nhạt.
【 Tình yêu bất hủ, thuộc về người! 】
Không có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, trên bức thư dường như còn được xịt cái gì đó, tản ra một mùi hương nhàn nhạt, đột nhiên Ân Thất cũng không biết mùi hương này là cái gì.
Trong tiềm thức của cậu, cậu luôn cảm thấy chính mình đã từng ngửi thấy nó ở nơi nào đó.
Chờ đến sau khi Ân Thất đem đồ vật tiến vào, cậu lại đem những đồ vật đã được nhận lúc trước đều đặt lên trên bàn.
Đầu tiên là hoa hồng cậu nhận được sau khi diễn thuyết xong.
Tiếp theo là tin nhắn người thần bó gửi tới, 【 Thiên sứ rơi vào tình yêu cùng với thiếu niên, biến máu thành hoa hồng! 】
Mà tiếp đến ngay sau đó là, Ân Thất phát hiện quần của mình bị trộm mất, vào buổi tối cùng ngày, Ân Thất nhận được tin nhắn thứ hai từ người thần bí gửi tới【 So với ngày hôm qua tôi lại càng thêm yêu người hơn, thiên sứ hoa hồng của tôi......】
Tiếp đó là vào buổi sáng, cậu nhận được một phong thư, trong đó là ảnh chụp của chính mình vào hôm diễn thuyết, trên đó còn viết là
【Người tôi yêu, thích hoa hồng......】
Còn cả tin nhắn cuối cùng cậu nhận được【 Trên người của người có mùi hương của hoa hồng 】
Sau đó chính là tiêu bản hoa hồng và bức thư kỳ quái hiện tại.
Mà hết thảy tất cả đều có liên quan đến hoa hồng.
Chẳng lẽ người thân bí có liên hệ gì đến hoa hồng? Dường như Ân Thất có chút nghĩ không ra, hình như ngoại trừ những cái thông tin đã có này, thì cũng không có bất cứ thông tin gì.
Cậu buông đóa hoa hồng đã bị chế tác thành tiêu bản kia, trong lòng tính toán gì đó.
Ân Thất lơ đãng nhìn qua một lượt với những thứ không có manh mối này, cậu nhìn thấy bài thơ mà ngày hôm qua thiếu niên nhờ cậu sửa cho.
Ân Thất lấy bài thơ kia ra, cẩn thận nhìn một chút, nhưng không biết từ đầu cậu có cảm giác không ổn lắm, cậu cũng cảm thấy bài thơ trên hình như cậu đã từng thấy ở chỗ nào đó, chỉ là hiện tại, cậu không nhớ rõ lắm. Ân Thất nhìn lại xuống bên dưới, cho đến khi cậu nhìn thấy ở cuối cùng hình vẽ hoa hồng được thiếu niên vẽ lên.
Ân Thất dừng một chút.
"Thầy ơi, thầy tìm em có việc gì ạ?" Thiếu niên mở cửa, nhìn người đang đứng trước mặt, không hiểu sao Ân Thất lại đột nhiên tìm đến mình.
"Tôi đột nhiên nghĩ đến bài thơ kia em muốn sửa như thế nào......" Ân Thất dùng cái lý do cực kỳ cứng nhắc này.
"Vậy sao?" Thiếu niên có vẻ rất nhiệt tình.
Đầu tiên là đón tiếp Ân Thất vào trong, sau đó nói rằng đi pha một ấm trà cho Ân Thất.
"Thầy ơi, thầy uống hồng trà không ạ?" Âm thanh dò hỏi của thiếu niên truyền đến từ phòng bếp.
"Tôi thế nào cũng được!" Ân Thất cũng không phải quá để ý, cậu thì thế nào cũng được hết.
Tiếp đó thiếu niên pha trà rất công phu, Ân Thất nhìn lên những đồ vật mà thiếu niên để trên giá, trên giá có để rất nhiều vật dụng nho nhỏ.
"Em thích những đồ vật trang trí để chưng trong nhà như vậy." Thiếu niên nói xong đem ấm nước đã được đun sôi ra, sau đó lấy ra từ dưới cái bàn mấy gói trà, rồi pha trà cho Ân Thất.
Ân Thất dường như cũng khá hiểu cho cậu bé, cậu thản nhiên nhìn mấy cái.
"Em thích hoa hồng à?" Cậu thấy rằng ngay cả giấy dán tường trong phòng của thiếu niên cũng có hoa văn hoa hồng, Ân Thất nghĩ tới hình vẽ trong vở của thiếu niên cũng là hình hoa hồng.
"Đúng vậy!" Vậy mà thiếu nien trực tiếp thừa nhận.
"Thầy ơi thầy uống trà đi ạ." Thiếu niên rót trà đã được hãm ra, đưa cho Ân Thất một ly.
Nhìn trà còn đang nong hầm hập, Ân Thất nhấp miệng một ngụm mang tính tượng trưng.
"Thầy ơi, theo thầy thì bài thơ của em nên sửa như thế nào ạ?" Nói tơi việc này thiếu niên có vẻ cực kỳ hứng thú, "Em thực sự muốn thêm gì đó vào trước đấy, chỉ là em không biết nên thêm như thế nào cho hay......"
Thiếu niên cực kỳ phiền não.
"À ~" thiếu niên nói, dường như cậu bé nghĩ ra cái gì đó, "Đều tại em nói nhiều quá, quên mất cả việc lấy một ít đồ ăn ra cho thầy."
"Không cần đâu......" Ân Thất còn chưa nói hết lời, đã nhìn thấy thiếu niên đứng dậy, đi vào trong phòng, không biết định lấy cái gì ra cho Ân Thất.
"Thầy ơi, thầy chờ một chút thôi, em ra ngay bây giờ đây!"
Không biết là thiếu niên bên kia đi vào trong phòng lấy cái gì nữa.
Ân Thất ngồi ở trong phòng khách, thật ra có cảm giác hơi ăn không ngồi rồi, cậu ngồi nghịch di động một chút sau đó đúng lúc cậu không có việc gì làm.
Di động đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn thấy là lão Lưu gọi điện thoại cho cậu.
Đúng lúc Ân Thất đang nhàm chán, không biết giờ này người ta tìm đến cậu có chuyện gì.
"Sao vậy, thầy Lưu?"
Bên kia có vẻ có hơi ồn ào, cũng không biết là thầy Lưu đang ở bên ngoài làm cái gì, cậu còn nghe thấy được mấy tiếng hét to.
"Thầy Triệu này, tôi đột nhiên nghĩ đến việc, cái người sinh viên mà vừa mới tìm cậu ấy......"
"Chính là cái người mà tìm cậu bảo là sinh viên đi tham gia thi đấu ở diễn đàn văn học ấy." Thầy Lưu nói đến đây, giọng nói còn có thêm chút khó hiểu "Cậu ta là một sinh viên khoa hóa học, tham gia thi đấu văn học làm cái gì nhỉ?"
"Khoa hóa sao?" Ân Thất cho rằng bản thân đã nghe nhầm rồi, còn nghi rằng hay là thầy Lưu ở đầu bên kia điện thoại nói sai cái gì đó rồi.
"Ơ thế không phải sao, ngày hôm qua tôi còn nhìn thấy cậu ta trong phòng hóa học......"
Ân Thất mới nghe đến đó, một viên ngọc trên dây đeo của chiếc điện thoại trong tay đột nhiên rơi xuống, trực tiếp lăn xuống bên dưới cái bàn.
Trước tiên Ân Thất có hơi sửng sốt, sau đó cậu cúi người xuống nhặt cái viên ngọc kia của cậu.
Không biết có phải do là đã rơi xuống vào trong chỗ sâu hay không, Ân Thất sờ một lúc lâu mà cũng không sờ thấy viên ngọc của chính mình.
Cậu sờ được một cái chai nhỏ gì đó khá vuông vức, cậu vo tính lấy nó ra để xem thì thấy.
Đó là một chai nước hoa loại nhỏ, bên trong còn một chút chất lỏng màu đỏ.
Chai nước hoa sao? Ngay cả xung quanh thân chai cũng tỏa ra mùi hương, mà mùi hương giống như đúc cái mùi trên lá thư mà Ân Thất vừa mới nhận được kia.
"Thầy Triệu, thầy vẫn đang nghe sao?" Thầy Lưu đầu bên kia gọi Ân Thất mấy lần.
"Tôi còn có việc tôi cúp đây!" Ân Thất cúp điện thoại sau đó nhìn đồ vật trong tay.
"Nếu tôi có một khẩu súng,
Tôi có thể bảo vệ người,
Cũng có thể người.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lén ném nó đi,
Thất tha thất thểu chạy về phía người nói rằng tôi sợ quá
Yêu tôi,
Dỗ tôi."
Rốt cuôc Ân Thất cũng biết vì sao chính mình tự nhiên lại cảm thấy nó rất quen thuộc rồi, mấy câu nói mà thiếu niên cho cậu đó, cũng không chỉ là bài thơ đơn giản, mà còn là giới thiệu của nước hoa này.
Mà phía trước của những lời giới thiệu này còn có hai cậu mà thiếu niên không ghi vào.
Hai câu nói đó là,
"Hoa hồng là do tôi trộm, người mà em yêu là do tôi giết......"