Dùng xong cơm tối, Tề Dịch bưng trà, thuận miệng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật, sao anh không gọi bằng hữu tới chơi?”
“Không phải có cậu sao?” Kha Thiếu Úc tựa vào tủ rượu, lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay.
“A, chỉ mình tôi không thấy quá buồn sao?” Tề Dịch dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Anh… có phải gặp phải chuyện gì không hài lòng không?”
Trên người Kha Thiếu Úc mang theo quỷ khí nhàn nhạt, hôm nay lúc gặp anh vốn đã có, nhưng hiện giờ tựa hồ lại nồng đậm hơn. Này là quỷ khí tích tụ từ cảm xúc tiêu cực, không biết chuyện gì đã làm anh bị quấy nhiễu.
Kha Thiếu Úc trầm mặc một hồi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tề Dịch.
Tề Dịch kinh ngạc phát hiện có một tia quỷ khí chậm rãi từ người đối phương bay về phía mình, lúc chạm tới cậu thì liền biến mất.
Cảm xúc tiêu cực phát ra vì cậu? Tề Dịch trong lòng khẽ động, đặt tách trà xuống, giành lời nói trước: “Nếu tâm tình không tốt thì rủ vài người bạn ra ngoài chơi đi? Tôi còn có việc, hôm nay cáo từ trước, hôm khác lại tán gẫu.”
Tề Dịch cáo từ thực sự quá đột ngột, Kha Thiếu Úc hơi ngây người, chờ tới khi hồi phục tinh thần thì người đã chạy tới cửa.
Anh bước nhanh tới, một tay đặt trên cửa, chắn đường Tề Dịch, vây cậu giữa người mình cùng cánh cửa.
“Đêm nay không thể lưu lại giúp tôi sao?” Kha Thiếu Úc thì thầm bên tai Tề Dịch.
“Tôi phải về nhà sớm một chút.”
“Hôm nay sinh nhật tôi cũng không thể ngoại lệ sao?”
Tề Dịch nhìn về phía anh, thật sự nói: “Không tiện lắm.”
“Có gì không tiện chứ?” Kha Thiếu Úc nhìn thẳng vào mắt cậu.
Tề Dịch theo bản năng lùi lại, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nào ngờ Kha Thiếu Úc lại đưa tay giữ lấy eo cậu, không cho phép di chuyển.
“Thiếu Úc, anh làm gì vậy?” Tề Dịch không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Lưu lại.” Kha Thiếu Úc gằn từng chữ: “Đừng đi.”
“Thiếu Úc, anh không phải người thích ép buộc người khác.”
“Tôi chính là quá thân sĩ, ngay cả cái mình thích cũng không biết tranh thủ. Lần này, tôi không muốn buông tay.”
“Thiếu Úc, có những chuyện không nên nói ra thì tốt hơn.” Tề Dịch thầm ảo não, này rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào a?
“Không nói ra thì tôi vĩnh viễn không thể chiếm được thứ mình muốn.” Kha Thiếu Úc siết chặt tay, kéo Tề Dịch vào lòng mình, giọng điệu kiên định: “Tề Dịch, tôi thích cậu, tôi muốn cậu cùng tôi ở cùng một chỗ.”
“Anh biết rõ, tôi đã có bạn trai rồi.” Tề Dịch tựa vào mặt cửa, hai tay chống lên ngực Kha Thiếu Úc, đề phòng đối phương tiếp tục áp sát.
“Ân Thứ có gì tốt?” Kha Thiếu Úc có chút lên án nói: “Cậu rõ ràng thích anh tôi, chỉ mới mấy tháng thôi mà cậu đã quên anh ấy à?”
Tề Dịch bó tay, lúc trước thuận miệng nói dối một câu thôi, không ngờ hiện giờ lại khổ đến vậy.
Kha Thiếu Úc chăm chú nhìn cậu một lát, đột nhiên cúi đầu, tựa hồ muốn hôn.
Tề Dịch vội vàng nghiêng đầu né tránh, đôi môi nóng rực xẹt qua bên mặt, dừng lại trên vành tai.
“Anh tôi có thể, Ân Thứ có thể, vì cái gì tôi lại không thể?” Kha Thiếu Úc siết chặt vai cậu, âm thanh đè nén.
“Thiếu Úc, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, tôi chưa từng yêu…”
“Cậu muốn nói cậu chưa từng yêu anh tôi, hay chưa từng yêu Ân Thứ?” Khóe miệng Kha Thiếu Úc lộ ra một tia lãnh liệt: “Cho nên, cậu cùng bọn họ chỉ là bạn giường?”
“Không phải, tôi…” Đúng lúc này, di động Tề Dịch reo vang, cậu vừa rút ra thì đã bị Kha Thiếu Úc giật lấy.
Nhìn tên người gọi tới, liền tùy tay nhấn nghe.
Trong điện thoại lập tức truyền tới âm thanh của Ân Thứ: “Tề Dịch, còn chưa ăn xong à? Khi nào em về?”
“Tề Dịch ở cùng một chỗ với tôi, đêm nay không về.” Kha Thiếu Úc trả lời.
“…Kha Thiếu Úc?”
“Là tôi.”
“Hôm nay người cùng Tề Dịch ăn cơm chính là cậu?”
“Đúng vậy.”
“Đưa di động cho Tề Dịch, tôi nói chuyện với em ấy.”
“Thật có lỗi, hiện giờ cậu ấy không rảnh.” Kha Thiếu Úc dứt khoát cúp máy, sau đó ném điện thoại lên sô pha.
Tề Dịch im lặng nhìn anh: “Anh có biết mình vừa làm gì không?”
“Tôi hướng anh ta tuyên chiến.” Kha Thiếu Úc ngạo nghễ nói: “Tôi muốn đoạt lấy cậu từ tay anh ta.”
Không, anh hoàn toàn không có phần thắng, anh đang tự tìm đường chết đó biết không hả? Hơn nữa còn kéo tôi xuống hố… Tề Dịch thầm ai oán.
“Buông, tôi phải về.” Nếu không về, người kia nhất định sẽ chạy tới đây.
“Đêm nay tôi sẽ không thả cậu đi.” Kha Thiếu Úc nâng cằm Tề Dịch, cúi đầu hỏi: “Cậu muốn ở đây hay về phòng?”
“Cái gì?” Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kha Thiếu Úc nhấc bổng lên, cậu ‘a’ một tiếng, giãy dụa: “Kha Thiếu Úc, anh không phải nghiêm túc chứ?”
“Tôi đương nhiên nghiêm túc.”
“Không không không, anh khẳng định chỉ nhất thời xúc động mà thôi, chờ anh tỉnh táo lại nhất định sẽ không muốn làm vậy.” Trực giác mách bảo Tề Dịch sẽ không có gì phát sinh, bất quá cảm giác sắp bị người ta ‘bá vương’ thật sự không tuyệt vời chút nào.
Kha Thiếu Úc đá văng cửa phòng, ôm Tề Dịch tới ném xuống giường, sau đó nhào qua, đè chặt cậu ở dưới thân.
Tề Dịch bị đè ép tới không thể nhúc nhích, đẩy nửa ngày, phát hiện Kha Thiếu Úc trừ bỏ đè nặng không cho cậu nhúc nhích thì không còn động tác nào khác.
“Kha Thiếu Úc?” Cậu thử gọi một tiếng.
Kha Thiếu Úc chôn đầu bên cổ cậu, vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của anh, Tề Dịch cơ hồ nghĩ đối phương là một cái xác.
“Tề Dịch, bồi tôi ngủ đi, tôi thực khó chịu.” Kha Thiếu Úc rầu rĩ nói, làm người ta có cảm giác thực cô độc.
Cái gọi là ‘bồi ngủ’ kỳ thực chính là ngủ đơn thuần đi? Tề Dịch nhìn trần nhà, im lặng nằm đó, không còn giãy dụa nữa.
Kha Thiếu Úc ôm lấy cậu, tình tự xao động dần dần bình phục lại.
“Tề Dịch, tôi sẽ xuất ngoại.” Anh chầm chậm nói: “Ba không thích tôi, mặc kệ tôi cố gắng cỡ nào cũng vô ích.”
“Anh không muốn đi sao?”
“Không muốn. Một khi xuất ngoại, những cố gắng trước kia của tôi như công dã tràng. Tôi không sợ một lần nữa bắt đầu, nhưng tôi không cam lòng, không cam lòng để hết thảy những gì mình làm bị Kha Thiếu Uy dễ dàng cướp đi.”
Tề Dịch không biết tình huống Kha gia, nhưng biết Kha Thiếu Úc luôn bị quản chế, điều duy nhất làm Kha Thiếu Thừa không yên tâm khi qua đời cũng chính là đứa em này. Bọn họ cùng Kha Thiếu Uy rõ ràng có cùng một người cha nhưng địa vị lại hoàn toàn bất đồng.
Vốn nghĩ có trình tự của Kha Thiếu Thừa, Kha Thiếu Úc có thể đứng vững ở công ty; lần đó giúp Kha gia hóa giải nguy cơ, Kha Thiếu Úc sẽ được tán thành. Nhưng không ngờ lại không được như mong muốn, ông Kha tựa hồ vẫn luôn có khúc mắc.
Tề Dịch không thể lý giải nổi ông Kha, bất công tới trình độ này, thực sự thái quá. Kha Thiếu Uy luận về nhân phẩm cùng năng lực thì không có gì đáng bình luận, nhưng tuyệt đối không thể so với Kha Thiếu Úc. Ánh mắt ông Kha không phải bị thứ kì quái nào đó che lấp chứ?”
“Như vậy anh tính toán thế nào?” Tề Dịch hỏi.
Kha Thiếu Úc trầm mặc hồi hồi mới nói: “Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi Kha gia, tự mình xây dựng sự nghiệp. Chỉ cần có được sự nghiệp của riêng mình thì không lo bị ai quản chế.”
“Tôi ủng hộ anh.”
Kha Thiếu Úc ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu: “Cậu thực sự duy trì tôi?”
Tề Dịch nghiêm túc gật gật đầu.
“Thế nếu tôi thất bại thì sao?”
“Tôi có một người bạn, chị ta vì tình nhân mà mang theo tất cả tích góp, cùng người nọ ra ngước ngoài gây dựng sự nghiệp, kết quả sau khi người kia đứng vững liền vứt bỏ chị ta. Chị ta bồi người nọ năm năm, cuối cùng mất đi hết thảy. Nhưng chị ta không hề mất đi ý chí chiến đấu, mang theo một tia ngạo khí còn sót lại, một lần nữa bắt đầu.” Tề Dịch nhẹ nhàng nói: “Thiếu Úc, anh còn chưa thất bại, so với chị ta anh hơn một lần cơ hội.”
“Cậu nói đúng.” Trong mắt Kha Thiếu Úc hiện lên một tia sáng rọi, tự tin nói: “Chưa bắt đầu thì sợ gì thất bại? Tôi nên tạo ra một khoảng trời cho riêng mình.”
Tề Dịch mỉm cười, vỗ vỗ vai anh: “Anh nhất định có thể làm được.”
Kha Thiếu Úc lẳng lặng nhìn Tề Dịch, sau một lúc lâu mới nói: “Tề Dịch, tôi thích cậu. Nhưng mà, hiện giờ tôi thật sự không thể mang tới hạnh phúc cho cậu.”
Ba anh tuyệt đối không cho phép anh ở cùng một người đàn ông. Cứ việc anh rất muốn có người này, nhưng bản thân hiểu rõ mình khiếm khuyết cái gì. Nếu không thể thoát khỏi trói buộc gia tộc, anh vĩnh viễn không thể bảo hộ Tề Dịch. Điểm này, anh tin tưởng Ân Thứ cũng vậy. Cho nên anh phải độc lập, chuyện mà tương lai Ân Thứ không thể làm, anh phải làm được.
Kha Thiếu Úc cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Tề Dịch, cười nói: “Tề Dịch, xin cho tôi giữ lại quyền lợi theo đuổi.”
Năm năm, anh tự cho mình năm năm. Năm năm sau, anh nhất định phải đoạt lấy người này từ tay Ân Thứ.
Tề Dịch cười cười, không nói gì. Năm năm, không biết năm năm sau cậu còn trên thế giới này hay không?
Tề Dịch đẩy nhẹ Kha Thiếu Úc, ngồi dậy nói: “Nếu anh thật sự quyết tâm thì tôi sẽ giới thiệu một người bạn cho anh quen.”
“Bạn gì?”
“Chính là người tôi vừa kể khi nãy.”
Kha Thiếu Úc đang định hỏi tiếp thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng vang lớn, cả căn phòng giống như rung lên.
Tề Dịch âm thầm cả kinh, đã nhìn thấy một luồng quỷ khí quen thuộc từ ngoài cửa len lỏi luồn vào.
Ân Thứ phẫn nộ tìm tới rồi a!
Tề Dịch vừa mới leo xuống giường thì thấy một bóng dáng quấn đầy quỷ khí nồng đậm xuất hiện ở cửa. Người nọ đi nhanh về phía bọn họ, túm lấy cổ áo Kha Thiếu Úc vung qua một đấm.
Kha Thiếu Úc đứng không vững té ngã xuống đất, phát ra một tiếng đau đớn.
Ân Thứ tức giận không nguôi, nhấc chân đạp tới.
“Ân Thứ!” Tề Dịch vội vàng xông qua ngăn cản: “Chúng ta không có gì cả.”
“Không có gì? Nó lôi em lên giường chỉ để nói chuyện phiếm?”
Thật sự là nói chuyện phiếm…
Ân Thứ lạnh như băng nói: “Em là người của tôi, ai dám đụng em thì nhất định phải trả cái giá thật lớn!”
Quỷ khí điên cuồng phóng về phía Kha Thiếu Úc, tầng tầng lớp lớp quấn lấy đối phương, nếu không hóa giải, chắc chắc sẽ mang tới hậu quả khôn lường.
Tề Dịch bước tới, đưa tay ôm lấy cổ Ân Thứ, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Ân Thứ ngẩn người, đây là lần đầu tiên Tề Dịch chủ động hôn anh. Anh ôm chặt lấy cậu, hóa bị động thành chủ động, xâm nhập thăm dò.
Kha Thiếu Úc nửa nằm trên mặt đất nhìn hai người ôm hôn thắm thiết trước mặt, tiếng nước tấm tắc không ngừng. Tiếp đóc, anh thấy Ân Thứ đè Tề Dịch lên tường, bắt đầu giở trò. Thân thể hai người dán sát vào nhau, động tác càng lúc càng nóng bỏng. Áo Tề Dịch bị vén lên, lộ ra phần bụng trơn mịn cùng cái rốn khiêu gợi…
Khỉ, anh muốn trả thù xã hội!
…