Boss, Hạnh Vận Lai Tập

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tề Dịch, Ân tổng, bên này.” Khương Hiên đứng dậy đón, bên cạnh anh còn có một cô gái cao gầy khá xinh đẹp.

Ân Thứ cùng Tề Dịch đều tự ngồi xuống, Khương Hiên giúp bọn họ rót trà: “Hai người ăn gì, tùy ý chọn đi.”

Ân Thứ trực tiếp đưa menu cho Tề Dịch, Tề Dịch cũng không từ chối, thuần thục chọn bốn năm món.

“Tôi giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn gái tôi, Ngô Song Kỳ.” Khương Hiên lại nói với Ngô Song Kỳ: “Song Kỳ, vị này chính là Ân tổng, tổng giám đốc tập đoàn Ân Đạt, còn vị này là bằng hữu của Ân tổng, Tề Dịch.”

“Ân tổng, Tề thiếu, chào hai người.” Ngô Song Kỳ hướng bọn họ lộ ra một nụ cười mỉm dịu dàng.

Ân Thứ chỉ tùy ý gật đầu.

Tề Dịch cười nói: “Xin chào, Ngô tiểu thư.”

Lần trước trong yến tiệc của Vinh thiếu, người bên cạnh Khương Hiên là một thanh niên, lần này lại lòi ra một người bạn gái, giới thượng lưu quả nhiên không phải thứ cậu có thể hiểu, quan hệ thực loạn. Chỉ có Ân Thứ của cậu tốt, tuy thoạt nhìn khủng bố một chút nhưng tuyệt đối chung tình!

Hơn nữa, ánh mắt nhìn người của Khương Hiên không tốt lắm, vô luận là thanh niên kia hay cô gái này, trên người đều có quỷ khí nhàn nhạt, đều không phải người lương thiện. Nếu Khương Hiên tiếp tục kết giao, sớm muộn gì cũng thiệt thòi lớn. Bất quá cũng là việc riêng của người ta, cậu không tiện lắm miệng, dù sao giao tình của cậu cùng Khương Hiên vẫn chưa thân thiết đến mức có thể tùy tiện nói chuyện.

“Tề Dịch, cám ơn lần trước cậu giới thiệu tôi với ngài Ba Phú Đốn, vô luận chuyến này có thành công hay không, phần nhân tình này, Khương gia nợ cậu.” Khương Hiên tâm tình tốt lắm, lần này có thể quen biết với Ba Phú Tốn giúp anh nở mặt nở mũi trong gia tộc một phen, quả thực là rất cảm ơn Tề Dịch.

“Khương thiếu khách sáo quá rồi, tôi cũng đâu làm gì.” Trước đó, Tề Dịch cùng Ân Thứ đã nói qua chuyện này, anh không biểu thị gì, chẳng qua cũng khá bất ngờ khi cậu quen biết Ba Phú Đốn.

Mọi người nói chuyện một hồi thì phục vụ tới bày các món ăn lên, cũng giúp mọi người rót rượu.

Khương Hiên bảo phục vụ lui ra ngoài, sau đó hướng Ân Thứ cùng Tề Dịch nâng ly: “Ân tổng, Tề Dịch, ly đầu tiên, tôi chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn, bên nhau cả đời.” Quan hệ của Ân Thứ cùng Tề Dịch, hiện giờ trong giới đã là một bí mật công khai.

Hai người cũng thực thản nhiên, không hề có ý tứ giấu diếm. Tuy khó tránh lời ra tiếng vào, nhưng cũng không ít người biểu thị bội phục cùng hâm mộ sự dũng cảm của bọn họ, có lẽ cười nhạo cũng không ít, bất quá khi gặp bọn họ thì không còn suy nghĩ này nữa. Hai người này ở cùng một chỗ thực sự có cảm giác rất tuyệt, cứ như trời sinh là một đôi.

Ân Thứ cùng Tề Dịch tiếp nhận lời chúc phúc của Khương Hiên, uống cạn ly.

Ngô Song Kỳ tựa hồ chỉ mới biết quan hệ của bọn họ là tình nhân, tuy trên mặt có ý cười nhưng trong mắt lại lộ ra một tia chán gét. Tề Dịch không chú ý tới ánh mắt nhưng lại có thể thấy quỷ khí quanh người cô ta biến hóa. Cậu cũng không mấy để ý, có Ân Thứ ở, ai dám tỏa ra quỷ khí thì chính là tự rước xui rủi vào người.

“Dùng bữa đi.” Khương Hiên thấy Ân Thứ chỉ gắp mấy đũa đậu hủ, mà Tề Dịch thì chậm rãi gỡ xương cá, vẫn chưa ăn miếng nào.

“Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị à?” Khương Hiên hỏi.

“Không, rất ngon.” Tề Dịch gắp cá đã bỏ xương vào chén Ân Thứ, tiếp đó lại gắp một con tôm hùm, bắt đầu lột vỏ.

Hóa ra là tự chọn đồ ăn cho Ân Thứ? Ân tổng giám đốc được chiếu cố như vậy, cuộc sống sau này còn có thể tự gánh vác sao? ! Khương Hiên tuyệt đối không thừa nhận chính mình thực hâm mộ ghen tị hận, anh theo bản năng liếc nhìn cô bạn gái bên cạnh: không thấy chén bạn trai mình trống không à? Sao không chịu học hỏi người ta đi!

Ngô Song Kỳ cũng hiểu ra, lập tức lấy lòng gắp lòng xào cho Khương Hiên.

Mẹ nó, không biết anh ghét nhất là ăn lòng à! Khóe miệng Khương Hiên giật giật vài cái, chán ghét gắp bỏ qua một bên.

Ngô Song Kỳ thấy vậy, trên mặt lộ ra chút hờn giận, cùi đầu ăn, không thèm gắp cho anh nữa.

Ân Thứ ăn hai miếng bào ngư, đang định ăn miếng thứ ba thì bị Tề Dịch trừng mắt: “Ăn nhiều rau dưa một chút.”

Đũa Ân Thứ lập tức chuyển hướng qua dĩa rau.

Khương Hiên: Ân tổng hóa ra là kẻ sợ vợ a? Thực phá hình tượng mà! Khí phách đâu, uy vũ hùng tráng đâu?

Khinh thường trong mắt Ngô Song Kỳ ngày càng đậm, hai người đàn ông dính lấy nhau như vậy không thấy tởm à!

Thấy Tề Dịch chuẩn bị gắp rau, Ngô Song Kỳ làm như vô tình xoay bàn tròn, để đũa cậu rơi vào khoảng không. Tề Dịch cũng không để ý, bất quá Ân Thứ lại lạnh lùng liếc nhìn cô nàng một cái.

“Ai nha.” Ngô Song Kỳ run rẩy, lúc rụt tay lại không cẩn thận đụng phải ly rượu, rượu đỏ đổ hết lên quần áo.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Khương Hiên không hài lòng trách cứ.

“Ngại quá, tôi vào toilet một chút.” Ngô Song Kỳ vội vàng đứng dậy, rời khỏi phòng ăn.

Tề Dịch nhìn theo bóng lưng cô gái, gương mặt có chút đăm chiêu.

Khương Hiên nói với hai người: “Ngại quá, bình thường em ấy không bất cẩn như vậy.”

“Không có việc gì.” Ân Thứ thản nhiên trả lời, tầm mắt dừng lại trên người Tề Dịch, không biết vì sao vừa nãy cậu cứ nhìn chằm chằm cô gái kia.

Tề Dịch giống như tùy ý hỏi han: “Ngô tiểu thư rất đẹp, hai người quen bao lâu rồi?”

Khương Hiên nhún nhún vai: “Em ấy là con gái lớn của Ngô gia Giang Xuyên, là thế giao đời đời với Khương gia, nếu không có gì ngoài ý muốn, em ấy có thể sẽ trở thành vị hôn thê của tôi.”

“Nga.” Tề Dịch cười cười, không nói gì.

Khương Hiên có chút hứng thú nhìn cậu: “Những lúc thế này, không phải nhóc nên nói chúc mừng mới đúng sao?”

“Anh tựa hồ cũng đâu tình nguyện, tôi việc gì phải chúc mừng?”

“Ha ha, nhóc đúng là thẳng thắn.” Khương Hiên thu liễm biểu tình: “Người có xuất thân như chúng ta, hôn nhân thường đều thành lập trên lợi ích gia tộc, rất khó tự làm chủ. Cũng không phải ai cũng được như nhóc với Ân tổng, có thể ở bên cạnh người mình yêu thương. Bất quá nói thật, Song Kỳ vô luận là gia thế, tướng mạo hay tính cách đều không có gì bắt bẻ. Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, tôi không để tâm mấy.”

“Kia chúc anh may mắn.” Tề Dịch không nói thêm gì.

Nhưng Ân Thứ thì đột nhiên lên tiếng: “Ánh mắt nhìn phụ nữ của anh không tốt, đổi người khác đi.”

Tề Dịch liếc mắt, người này thực sự không sao chứ? Tùy tiện bảo người ta đổi bạn gái thực sự được à?

Khương Hiên cũng thực kinh ngạc, khó chịu nói: “Ân tổng, tuy anh tìm được một đối tượng tốt nhưng đâu thể tùy tiện chê bai phụ nữ của người khác a?”

“Không tin thì có thể hỏi Tề Dịch.”

Này này, Ân Thứ, đừng rước thêm việc cho cậu a? Tề Dịch không chút biến sắc ở dưới bàn giẫm chân anh một cái, Ân Thứ cũng không chút biến sắc bị giẫm.

Khương Hiên nhìn qua Tề Dịch, chờ đợi cậu giải đáp.

“Khương thiếu.” Tề Dịch buông đũa xuống, một khi đã vậy thì liền nhắc nhở vài câu đi. Quỷ khí của Ngô Song Kỳ đã bị Ân Thứ kích động, rất nhanh sẽ hóa thành vận con rệp, nếu Khương Hiên tiếp tục ở cùng một chỗ với cô ta, khẳng định cũng bị ảnh hưởng: “Tôi cảm thấy Ngô tiểu thư quả thật không phải một bạn đời tốt.”

Khương Hiên sửng sốt một chút: “Là thế nào?”

“Tôi biết một chút về đoán tướng số, vị Ngô tiểu thư này mặt mang hoa đào, trong ngoài bất đồng, rất dễ phát sinh khắc khẩu với người khác, về phương diện tình cảm thì… khá phức tạp.”

Ân Thứ nhìn Tề Dịch: quả nhiên đã nhìn ra gì đó. Tề Dịch đáp lễ cho anh một cái chân gà: mắt ngài thực sự là sáng như đuốc a.

Có cần liếc mắt đưa tình trước mặt tôi không a! Hảo hảo nói chuyện a!

Khương Hiên lúc đầu vốn không tin, nhưng lập tức lại nghĩ Tề Dịch hẳn phải có nguyên do, bằng không sẽ không nói những lời dễ đắc tội như vậy. Chẳng lẽ thật sự biết xem tướng? Hay là trước kia từng quen biết Ngô Song Kỳ nên lấy cớ xem tướng để nhắc khéo anh?

Khương Hiên lộ ra vẻ hoài nghi, vừa định hỏi thêm thì nghe thấy bên ngoài phòng ăn truyền tới âm thanh cãi vã, mà một trong đó tựa hồ chính là Ngô Song Kỳ.

Khương Hiên nhíu mày, đứng dậy ra ngoài xem thử, quả nhiên nhìn thấy Ngô Song Kỳ đứng ngoài đại sảnh, chỉ vào một phục vụ quát: “Cậu không có mắt à? Nhìn xem làm giầy tôi biến thành cái dạng gì rồi?”

Khương Hiên nhìn lại giày cô nàng, trên đó dính chút nước canh, hẳn là lúc bưng thức ăn không cẩn thận để văng trúng.

“Gọi quản lý tới đây, phục vụ của các người đều thế này à? Làm dơ giày người ta, xin lỗi một câu là xong?”

“Thực xin lỗi tiểu thư, tôi lập tức lau khô cho cô.” Cậu phục vụ nọ không ngừng cúi đầu.

“Giầy của tôi mấy ngàn tệ đấy, cậu tùy tiện lau một cái thì khô được à?”

“Vậy ngài muốn thế nào?”

Ngô Song Kỳ vênh mặt hất cằm: “Bồi thường một đôi giống hệt thế này, bằng không tôi không để yên đâu.”

“Tiểu thư.” Cậu phục vụ đau khổ cầu xin: “Giày của ngài tôi thực sự không bồi thường nổi, tôi chỉ là một học sinh nghèo thôi, một tháng chỉ có mỗi một ngàn tệ tiền lương.”

“Tôi mặc kệ, cho dù cậu đi bán thận cũng phải đền đủ tiền cho tôi.”

“Tiểu thư, ngài, ngài như vậy thật sự hơi quá đáng.”

“Tôi quá đáng…”

“Song Kỳ!” Khương Hiên đen mặt đi tới, đánh gãy màn khôi hài này: “Chỉ là một đôi giày mà thôi, làm gì tức giận như vậy?”

“Giày này là số lượng có hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được.” Ngô Song Kỳ đổi thành biểu tình ủy khuất, kéo tay Khương Hiên làm nũng: “Anh làm chủ cho người ta đi, hảo hảo giáo huấn cái tên phục vụ này.”

‘Trong ngoài bất đồng, rất dễ phát sinh khắc khẩu với người khác’——– Lời nói của Tề Dịch ban nãy vang vọng trong đầu, trong mắt Khương Hiên lộ ra một tia lạnh lẽo. Ngô Song Kỳ lúc ở cùng với anh vẫn thực ôn nhu động lòng, ngẫu nhiên có cáu kỉnh một chút nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Hiện giờ nhìn bộ dáng làm khó làm dễ cậu phục vụ kia, thật sự có chút khó coi, thế nhưng còn bảo người ta đi bán thận.

“Tốt lắm.” Khương Hiên thở ra một hơi: “Lát nữa tôi sẽ tặng em một đôi giày mới, tuyệt đối làm em hài lòng, chuyện này coi như xong đi.”

“Hiên, anh thật tốt.” Ngô Song Kỳ ôm lấy tay anh, ngọt ngào nói, cùng cái người quát tháo ban nãy cứ như là hai người khác biệt. Cô nàng không biết, đây chính là món quà cuối cùng của Khương Hiên.

Khương Hiên cảm thấy ghê tởm, sao trước kia không cảm thấy cô ta là loại phụ nữ nông cạn thế này a? Ngô gia cũng đâu thiếu ăn thiếu uống, so đo tính toán vậy làm gì?

Trở lại phòng ăn, Khương Hiên có chút xấu hổ, thấy Tề Dịch cùng Ân Thứ tựa hồ vẫn không rời khỏi phòng cùng chú ý tới chuyện bên ngoài, điều này làm anh thở phào một hơi.

“Tỏi có thể không ăn, nhưng khổ qua phải ăn, gần nhất anh nóng trong người, cần ăn mấy thứ hàn.” Tề Dịch gắp rau cho anh.

Ân Thứ cau mày gắp khổ qua bỏ vào miệng.

“Nhai rồi hãy nuốt!” Tề Dịch tức giận.

Ân Thứ biểu thị: “Em làm ăn ngon hơn.”

“Chỉ là tác dụng tâm lý của anh thôi.” Tề Dịch không bị mấy lời khen của anh mê hoặc, không chút lưu tình nói: “Ăn ít món cay thôi, bằng không buổi tối đau bụng đừng hòng tôi xoa cho.”

“Ngô.”

Khương Hiên nhìn hai người, không hiểu sao cảm thấy có chút thèm muốn. Từng tiếng nói từng hành động của bọn họ đều lộ ra tình ý từ sâu trong nội tâm, tự nhiên hệt như hít thở.

Có được một bạn đời như vậy, khẳng định phi thường hạnh phúc.

Hai vị này đúng là trời phái xuống để ngược đám cô đơn mà!

“Ghê tởm.” Một âm thanh cố ý đè thấp từ bên cạnh truyền tới.

Thật sự là nhân bỉ nhân hội tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng! Tề Dịch cùng Ân Thứ là bằng hữu anh tán thành, Ngô Song Kỳ thế nhưng lại dám vũ nhục? Này không phải tát vào mặt anh à? Huống chi Ân Thứ là thân phận gì, cô ta có thể đắc tội à?

Sắc mặt Khương Hiên lạnh lùng, không thèm liếc nhìn tới Ngô Song Kỳ nữa, lập tức đi về phía Ân Thứ cùng Tề Dịch.

“Thật có lỗi, để hai người đợi lâu.”

Hoàn Chương .

Tiểu kịch trường——

Khương Hiên: nếu thế giới bị hủy diệt, chuyện tôi muốn làm nhất là cho hai vị Ân Thứ cùng Tề Dịch một cái hủy diệt nhân đạo.

Vinh thiếu: vì cái gì?

Khương Hiên: tôi không thể để bọn họ có cơ hội thắm thiết tới thời khắc cuối cùng của thế giới.

Vinh thiếu: anh bị bệnh rồi, phải trị.

Khương Hiên: vậy anh sẽ làm gì?

Vinh thiếu: cho anh một dao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio