Boss, Hạnh Vận Lai Tập

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Ngọc Huân ngồi trong xe của mình, phát hiện không có cách nào khởi động máy, hình như đã bị hỏng.

Nhìn thời gian, quyết định bắt xe đi tới chỗ hẹn, dù sao tới muộn cũng không phải phong cách của anh.

Bước ra ngoài tiểu khu, ở bên đường đợi một lát thì bắt được một chiếc taxi. Tống Ngọc Huân báo địa chỉ, tài xế bắt đầu chở anh tới nơi đã định.

Chiếc xe chạy được tầm bốn mươi phút thì nửa đường bị kẹt xe.

“Sao lại thế này?” Tống Ngọc Huân hỏi.

“Không biết, để tôi xem thử.” Lái xe bước xuống hỏi thăm tình huống, sau đó trở lại nói với Tống Ngọc Huân: “Đoạn cầu phía trước bị sạt lở, nghe nói vài chiếc xe bị rớt từ trên cầu xuống, không biết có chết người không nữa.”

“Chuyện xảy ra khi nào?” Tống Ngọc Huân lại hỏi: “Chúng ta có thể đổi đường khác không?”

“Mới xảy ra mười phút, chắc còn kẹt lâu đấy.” Tài xế buồn bực nói: “Quý khách, nếu anh có việc gấp thì chỉ sợ phải đón xe khác thôi.”

“Thế được rồi, cám ơn.” Tống Ngọc Huân trả tiền, bước xuống xe.

Chút ngoài ý muốn này cũng không ảnh hưởng tới cuộc ký kết của Tống Ngọc Huân, anh mời biên tập ăn cơm trưa, sau đó mang theo hợp đồng quay về nhà.

Nhìn thấy xe của mình, anh liền mở mui xe thử, không phát hiện có vấn đề gì, vì thế liền leo lên xe khởi động máy, ai ngờ lần này thế nhưng lại thành công.

“Thật là, không phải vẫn tốt sao? Sao lúc chuẩn bị đi lại không khởi động được?” Tống Ngọc Huân vừa bực mình lại buồn cười lẩm bẩm một câu, đột nhiên, sắc mặt anh tái nhợt, biểu tình cũng trầm xuống.

Đêm nay Ân Thứ phải tăng ca, Tề Dịch sau khi đưa cơm tối xong thì gọi Tống Ngọc Huân cùng Mạch Nha qua nhà mình ăn cơm, thuận tiện chúc mừng anh ký kết thành công.

Lúc ăn cơm, TV vừa lúc đưa tin về vụ tai nạn sụp cầu hôm nay, trước mắt xác định tử vong năm người, bị thương hơn mười người, giao thông bế tắc tới tận bảy giờ mới chậm rãi khôi phục.

Tống Ngọc Huân trong lòng còn sợ hãi nói: “Hôm nay anh suýt chút nữa đã trở thành một trong số những người bị nạn rồi a.”

“Sao lại thế?”

Tống Ngọc Huân liền kể lại chuyện sáng nay một lần, còn cảm thán: “Nếu không phải xe anh đột nhiên không khởi động được, anh cũng không vì trì hoãn hơn mười phút mà vừa vặn thoát khỏi nạn cầu sụp.”

Tề Dịch cười nói: “Vận khí của anh Tống tốt thật.”

Thoát khỏi tai họa này, quỷ khí trên người Tống Ngọc Huân đã nhạt đi, hơn nữa vừa kí kết nên tinh thần phấn chấn vui vẻ, hẳn sẽ không phát sinh sự cố nghiêm trọng nữa, đương nhiên, chút xui rủi nho nhỏ là khó tránh.

Tống Ngọc Huân cười ha hả, cùng chạm cốc với Tề Dịch.

Mạch Nha vươn chân trước khoát lên đùi Tề Dịch, sáp tới ngửi ngửi.

Tề Dịch đẩy cái đầu nó đi, đề phòng nó đụng trúng chén bát trên bàn.

Tống Ngọc Huân cười nói: “Mạch Nha thân thiết với em còn hơn cả anh ấy, cũng không biết ai mới là chủ của nó.”

Mạch Nha ngao ô một tiếng, lấy lòng liếc mắt nhìn chủ nhân nhà mình một cái.

Chó Samoyed được gọi là thiên sứ mỉm cười, bất cứ lúc nào trông nó cũng hệt như đang cười tủm tỉm, tính tình rất tốt. Đương nhiên, đối mặt với Ân Thứ thì khỏi phải nói, anh ta là loại người có thể làm thiên sứ nháy mắt hóa thành ác ma.

Hai người nói nói cười cười, vô thức liền trôi qua mấy giờ. Ân Thứ tăng ca trở về, đầu tiên là ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, sau đó nhìn thấy một bàn cơm thừa rượu cặn cùng hai người uống tới sắc mặt đỏ hồng. Cái người đàn ông gọi là ‘Tống Ngọc Huân’ kia còn đang ngồi ở vị trí anh thường ngồi, ăn đồ ăn tự tay Tề Dịch làm.

“Di? Anh trở về rồi.” Tề Dịch nhìn thấy Ân Thứ liền hỏi: “Ai đưa anh về, sao không gọi tôi tới đón?” Còn một thân quỷ khí lạnh buốt kia là sao? Ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm theo rồi, muốn hù chết vài người à?

“Tả Thành tiện đường.” Ân Thứ ngắn gọn đáp lại một câu, sau đó bước vào phòng khách.

Tống Ngọc Huân vô thức sợ run cả người, nhìn nhìn thời gian: “Đã trễ thế này rồi à.” Anh ngượng ngùng đứng dậy cáo từ: “Tề Dịch, cám ơn em hôm nay đã chiêu đãi, lần sau anh mời. Mạch Nha, về thôi.”

Tề Dịch cười cười tiễn bọn họ xuất môn.

Tống Ngọc Huân lúc đi có lơ đãng nhìn thoáng qua Ân Thứ một cái, lập tức bị âm lãnh trong mắt đối phương làm cho sợ tới run bắn, giống như đang cảnh cáo anh đã xâm phạm lãnh địa của mình, đơn giản hóa thành từ ngữ thì chính là: Cút! Cấp tốc cút đi.

Tề Dịch đóng cửa lại, nói với Ân Thứ: “Đói bụng không? Có cần tôi lấy chút đồ cho anh ăn không?”

“Không cần.” Ân Thứ mặt lạnh đi vào phòng mình.

Rốt cuộc là sao a? Chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Tề Dịch vừa lầm bầm vừa thu dọn chén bát.

Bận rộn một trận, cậu vừa định trở về phòng tắm rửa thì bị Ân Thứ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng dọa hoảng.

“Tề Dịch.” Ân Thứ tựa vào cửa sâu kín nhìn cậu.

“Làm sao vậy?” Tề Dịch hỏi.

“Cậu dọn tới nhà tôi ở đi.” Ân Thứ nói.

Hử? Vẻ mặt Tề Dịch có chút không hiểu nhìn anh.

Ân Thứ lại nói: “Nhà tôi cách công ty gần hơn, hoàn cảnh cũng tốt hơn ở đây.”

Hoàn cảnh cái tòa quỷ khí dày đặc kia mà tốt hơn nơi này? Còn bảo mình dọn qua đó ở? Ha hả, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Tôi thích ở nhà mình.” Tề Dịch cự tuyệt nói: “Nếu anh ở không quen, có thể dọn về, tôi không ý kiến.”

Ân Thứ trầm mặc một lát, rầu rĩ lên tiếng: “Tôi không thích người khác tùy tiện ra vào nhà.”

Tề Dịch sửng sốt một chút, chẳng lẽ anh ta nói tới Tống Ngọc Huân.

Không đợi cậu hỏi lại, Ân Thứ đã đổi đề tài: “Tôi đói bụng, làm cơm cho tôi đi.”

Không phải mới nãy nói không cần sao? Chén bát cậu rửa sạch cả rồi, nhà bếp cũng dọn dẹp sạch sẽ, giờ lại đòi ăn!

“Mì được không?” Tề Dịch vừa đi tới phòng bếp vừa hỏi.

“Đương nhiên được, cậu cứ làm thử xem.” Tầm mắt Ân Thứ quanh quẩn ở phần mông căng tròn của Tề Dịch.

“Tôi sẽ thử, nhất định làm anh ăn tới vừa lòng.”

“Nga, mỏi mắt mong chờ.” Khóe miệng Ân Thứ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.

Đêm đó, Ân Thứ quả nhiên ăn được một tô mỳ vô cùng thơm ngon, tâm tình cũng trở nên sung sướng. Bởi vì quá mức vui sướng nên thân thể cũng dị thường phấn chấn, sáng hôm sau giường lại là một đống hỗn độn.

Tề Dịch quả thực không muốn để ý tới người đàn ông tinh lực dư thừa muốn tìm bất mãn này nữa.

Nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại thì có thể lý giải. Ân Thứ có thể chất hút vận rủi, phỏng chừng cho tới giờ chưa từng hảo hảo kết giao bạn gái, nói không chừng đến giờ vẫn còn cô độc. Tinh lực tích góp gần ba mươi năm chỉ có thể tiêu hao trong những giấc mộng về đêm.

Tề Dịch đồng tình liếc mắt nhìn Ân Thứ.

Ân Thứ hoàn toàn không hiểu được thâm ý trong ánh mắt cậu…

Sau khi đưa Ân Thứ tới công ty, Tề Dịch liền đưa xe tới cửa tiệm S để bảo trì định kì, sau đó lại mua thêm đệm, gối ôm, phù bình an cùng vài lon thức uống.

Cuộc sống tiêu chuẩn của Tề Dịch chính là sạch sẽ thoải mái, vô luận làm gì, cũng không thể bạc đãi chính mình.

“Tề Dịch?” Đang dạo quanh siêu thị thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Tề Dịch quay đầu lại, hóa ra là quản lí Vương Tuấn Dật của một khác sạn mà cậu làm thêm trước kia.

“Xin chào, quản lý Vương.” Tề Dịch tùy ý chào hỏi.

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Vương Tuấn Dật thân thiện nói: “Sao cậu không tới Huy Hoàng làm thêm nữa? Mọi người chúng ta đều rất nhớ cậu a.”

‘Mọi người’ này là chỉ ai? Cậu chỉ làm thêm ở Huy Hoàng vài lần, tuy quan hệ cùng đồng nghiệp không tồi, nhưng cũng chỉ là xã giao thông thường mà thôi.

“Hôm nay có thời gian không? Cùng ăn bữa cơm đi?”

“Thật có lỗi, tôi còn có việc.” Tề Dịch không muốn có quan hệ quá sâu với người này, quỷ khí trên người đối phương khi đậm khi nhạt, ngay từ khi mới quen biết đã chưa từng biến mất, này là dấu hiệu của một người tâm thuật bất chính.

“Kia chừng nào cậu rãnh?” Vương Tuấn Dật không chịu bỏ qua truy hỏi: “Có người rất muốn gặp cậu a.”

“Ông nói chính là Hứa Dao?”

“Xem ra cậu vẫn còn nhớ kỹ.” Vương Tuấn Dật cười nói.

Sao có thể quên, Hứa Dao là con gái của ông chủ khách sạn Huy Hoàng, vốn không có giao tình gì với cậu. Nhưng có một lần Tề Dịch nhìn thấy cô ta say khướt bị một người đàn ông trung niên dìu lên xe, trực tiếp ở trong xe bắt đầu giở trò. Hứa Dao rõ ràng là bị cưỡng ép, không ngừng giãy dụa.

Tề Dịch thấy vậy, liền cầm lấy một cục đá đập vỡ kính xe, cứu Hứa Dao thoát khỏi ma trảo.

Từ sau ngày đó, Hứa Dao tựa hồ bắt đầu có ý tứ với cậu, thường xuyên hẹn ăn cơm không nói, còn muốn nâng lương lên gấp đôi cho công việc đầu bếp của Tề Dịch, sau đó lại đưa ra thêm một bước ám chỉ.

Bộ dạng Tề Dịch quả thực rất tuấn tú, dáng người cao gầy, tính cách sáng sủa, đặc biệt là lúc cười rộ lên, cả người giống như phát sáng, đặc biệt hấp dẫn. Cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn rất có duyên với nữ giới. Chính là nghĩ tới bản thân sống không lâu, Tề Dịch vẫn không có tính toán yêu đương hay kết hôn này nọ. Bất quá, cậu thật hi vọng có một đứa nhỏ kề thừa huyết mạch Tề gia. Người gia tộc bọn họ tuy sống không lâu, nhưng cả đời trôi chảy, vô tai vô nan, cho dù chỉ có ba mươi lăm năm, cậu cũng hi vọng đứa con của mình có thể hưởng thụ thế giới này.

Đương nhiên, sự tình này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.

Tề Dịch lúc trước cứu người chỉ là thuận tay, không ngờ lại bị Hứa Dao coi trọng. Hứa Dao là người khá cởi mở, gặp được đàn ông thuận mắt liền không ngại ngần chơi trò yêu đương. Tề Dịch không có tinh lực chơi cùng cô nàng, vì thế sau đó không còn nhận làm thêm ở Huy Hoàng, còn đổi luôn cả số di động.

Bất quá weibo thì vẫn còn, muốn tìm được cậu cũng không khó. Nếu vẫn không liên hệ, kia Hứa Dao hẳn đã quên cậu rồi mới đúng.

Kia vì sao Vương Tuấn Dật còn muốn mình gặp lại cô ta?

“Tôi nghĩ mình cùng cô Hứa không có giao tình gì.” Tề Dịch cũng không muốn tự tìm phiền toái.

“Cậu không khỏi quá tuyệt tình đi.” Vương Tuấn Dật cười nói: “Cô Hứa khi trước tuy cậu chặt như vậy, mời ăn cơm, mua đồ, tăng lương, sao có thể nói là ‘không có giao tình’?” Với tính cách của vị tiểu thư kia, phỏng chừng ngay cả giường cũng từng lăn lên.

“Này tựa hồ không quan hệ với ông, tôi không cần giải thích. Thực xin lỗi, tôi còn việc, đi trước.” Tề Dịch đẩy xe mua sắm đi, chuẩn bị ra quầy thu ngân tính tiền.

“Chậm đã.” Vương Tuấn Dật cản lại: “Ba ngày sau là sinh nhật cô Hứa, tôi hi vọng cậu tham gia.”

Tề Dịch liền cảm thấy kỳ quái, Vương Tuấn Dật vì cái gì cứ muốn mình gặp Hứa Dao? Chẳng lẽ muốn giật dây làm mai? Ông ta là người ‘nhiệt tình’ vậy sao?

“Tôi không rảnh.” Tề Dịch đẩy xe đẩy đi, không cần nhìn cũng biết người phía sau đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình, cổ quỷ khí âm lãnh kia có muốn bỏ qua cũng không được.

Cậu từ khi nào đắc tội người đàn ông này? Tề Dịch thực không hiểu, bất quá nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.

Ngô, đêm nay liền làm món gà đi, không da không xương, có thể xếp vào thực đơn an toàn của Ân Thứ…

Buổi tối Tề Dịch lái xe tới công ty đón Ân Thứ, Ân Thứ vừa lên liền chú ý tới biến hóa trong xe, tựa vào nệm mềm, thưởng thức gối ôm gà con, nhìn phù bình an dao động bên cửa sổ, tâm tình thực sự đặc biệt tốt.

Một người tri kỷ như vậy, sao lại để anh gặp được a? Ân Thứ yên lặng khen ngợi chút vận khí ít ỏi của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio