Vì muốn luyện chế trà thải độc giảm béo, nhưng trong tay Kiều Hi Âm không có các thiết bị thí nghiệm cao cấp nên công việc Kiều Hi Âm phải làm hơi rắc rối.
Đầu tiên là dùng tinh thần lực phối hợp với dị năng hệ mộc, sau đó cẩn thận cảm nhận bên trong các dược liệu, rồi mới bắt đầu tìm những thứ ‘tạp chất’ không tốt cho cơ thể, loại bỏ ra ngoài…
Rất nhanh chén thủy tinh ngâm cánh hoa hồng ở trước mặt Kiều Hi Âm, màu nước đã trở nên đậm hơn một chút, thậm chí có thể phân biệt được bằng mắt thường.
Cứ như vậy tiếp tục loại bỏ các tạp chất của các dược liệu, rồi đổ nước vào, rửa đi rửa lại ba lần.
Chờ sau khi loại bỏ xong tạp chất của dược liệu và rửa sạch nó thì đã là nửa tiếng sau.
Việc tiếp theo mà Kiều Hi Âm phải làm, đó chính là truyền năng lượng hệ mộc nguyên chất vào dược liệu này, để kích thích các thành phần có lợi trong dược liệu trở nên hiệu quả nhất.
Hơn nữa, cơ bản là các năng lượng hệ mộc này đã có hiệu quả rất tốt với cơ thể rồi.
Sau khi truyền năng lượng xong, Kiều Hi Âm cho tất cả các loại thảo mộc vào một chiếc nồi màu tím, đổ nước tinh khiết đầy % nồi, rồi bật lửa bếp ga.
Mười phút sau, nước bắt đầu sôi, cô chuyển sang đun trên lửa nhỏ, cô đặt đồng hồ báo thức hai mươi phút.
Hai mươi phút sau, bếp ga tắt.
Kiều Hi Âm đổ nước thảo mộc đã đun vừa nãy vào một nồi điện khác.
Cô cắm điện rồi chọn chế độ đun trong tiếng nữa.
Dược liệu bắt buộc phải đun bằng lửa nhỏ, có như vậy thì mới phát huy được hết công dụng.
Kiều Hi Âm cũng không để ý đến nó nữa, bắt đầu tập trung đọc sách giáo khoa và tài liệu của lớp , thỉnh thoảng còn làm một ít đề ôn.
Ngày tiếp theo, Kiều Hi Âm dậy rất sớm.
Sau khi rửa mặt xong, cô bắt đầu hấp thụ năng lượng từ hai cây biến dị và đống cây bình thường, sau đó mới đi vào phòng bếp.
Nước thảo mộc tối hôm qua đã được để nguội, nhưng mực nước đã giảm xuống chỉ còn một nửa, nước thuốc đen như mực, tất cả dược liệu đều đã hóa thành nước thuốc.
Kiều Hi Âm lấy lưới lọc ra…đây là những thứ đồ cần thiết dùng cho hằng ngày, mà cô đã mua được trên ứng dụng mua sắm trực tuyến, từ khi có ý định sẽ điều chế thuốc tại nhà.
Cô đổ vào lưới lọc mỏng nhất, lọc đi lọc lại đến khi không còn cặn thuốc.
Cuối cùng cũng đến bước pha trà thải độc giảm béo rồi, Kiều Hi Âm dùng tinh thần lực để cảm nhận nó một chút, cô cảm nhận được nước thảo mộc cực kỳ tinh khiết. Nước thảo mộc còn rất đặc, hơn nữa vừa đắng vừa chát, nên chắc chắn không thể uống trực tiếp được.
Kiều Hi Âm dùng một cái muỗng ml, múc một muỗng nước thảo mộc, rồi cho vào ly nước của cô, sau đó đổ thêm nước ấm, một lát chanh tươi và một lượng mật ong vừa đủ.
Cuối cùng trà thải độc giảm béo đã hoàn thành.
Kiều Hi Âm uống hết ml trà thải độc giảm béo trong một lần, sau đó lấy bình giữ ấm ml ra, pha một bình thật to.
Số nước thảo mộc còn lại, cô dùng phễu đổ vào một chai nước lọc đã rửa sạch trước đó, đậy nắp thật kỹ rồi cho vào tủ lạnh.
Cứ như vậy để mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Kiều Hi Âm tính hôm nay sẽ không dùng năng lượng hệ mộc để điều dưỡng cơ thể, mà sẽ thay nước uống thành trà giảm béo, cô sẽ tự mình trải nghiệm hiệu quả của trà giảm béo, xem thử có tác dụng phụ gì không, rồi cô mới quyết định có nên đưa cho Hứa Viên Viên uống hay không.
…
Mười lăm phút sau, Kiều Hi Âm vẫn như cũ bước vào lớp học khi tiếng chuông vang lên.
Cô vừa lấy đồ trong cặp sách ra thì chủ nhiệm lớp Trì Văn Hải và giáo viên ngữ văn bước vào lớp, giáo viên ngữ văn còn ôm một xấp bài thi thật dày.
Trì Văn Hải thông báo một tin khiến cho cả lớp ồ lên.
“Các em khai giảng cũng đã được một tuần rồi, hôm nay lớp , cũng đã tiến hành thi thử. Buổi sáng tiết một hai sẽ thi ngữ văn, ba bốn năm sẽ thi toán, buổi chiều từ tiết hai đến tiết bốn sẽ làm tổ hợp lý, tiết bốn đến giờ sẽ làm tiếng Anh…Hiện tại, ai muốn đi vệ sinh thì đi nhanh lên, khi trở về sẽ bắt đầu thi ngữ văn.”
Giáo viên Ngữ Văn tên là Ninh Hải Lộ đã hơn ba mươi tuổi, nhìn qua rất giống một giảng viên văn nghệ, bà ấy phát bài thi cho những người ngồi hàng đầu truyền xuống, rồi nói: “Nội dung của đề thi có % là nội dung của năm lớp , nội dung học trong tuần trước chiếm %, mọi người nhớ đọc kỹ câu hỏi trước khi làm bài, không được làm lạc đề!”
Hiện tại Kiều Hi Âm cũng không muốn đi toilet cho lắm, những nhớ lại khi thức dậy cô đã uống nước ấm, còn uống thêm một ly trà giảm béo, vì vậy cô vội vàng đứng dậy đi theo đám người tới toilet.
Hứa Viên Viên cũng đi cùng cô.
Vừa rời khỏi phòng học, cô ấy đã bắt đầu bĩu môi lải nhải: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Âm Âm, vốn dĩ tớ không muốn đi vệ sinh, nhưng đột nhiên thi thử nên tớ cảm thấy rất lo, mỗi khi lo thì tớ sẽ mắc vệ sinh…hu hu hu, tớ chưa ôn gì hết, những bài học năm lớp tớ đã quên sạch rồi! Tuần trước cũng không nghiêm túc nghe giảng…”
Mới vừa bắt đầu khai giảng nên mọi người vẫn còn đang trong trạng thái dư âm của kỳ nghỉ hè, nên khó tránh khỏi việc lười biếng học tập.
Tuy rằng hôm qua Kiều Hi Âm đã xem hết sách giáo khoa lớp , chỉ là đề ôn cô vẫn chưa làm nhiều, nên cô cũng cảm thấy không tự tin cho lắm.
Nhưng cô vẫn an ủi Hứa Viên Viên: “Không sao đâu, mọi người đều giống nhau thôi, cậu không ôn thì đa số các bạn học khác cũng không ôn đâu!”
Hứa Viên Viên vừa nghe thấy Kiều Hi Âm nói vậy, thì ngay lập tức cảm thấy được an ủi, cũng không còn lo lắng nữa: “Đúng vậy, tớ không ôn, thì người khác cũng không ôn.”
Lúc này có một nữ sinh đi cách hai mét phía sau Kiều Hi Âm và Hứa Viên Viên, lên tiếng cười nói: “Đúng là phế vật, đã ngu dốt còn không biết cố gắng, lại còn thích bạo biện cho sự lười biếng của mình! Chậc chậc!”
Kiều Hi Âm và Hứa Viên Viên quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là Giản Dĩ Du và Trần Duyệt.
Trần Duyệt là bạn cùng bàn của Giản Dĩ Du, lời vừa nãy là do cô ta nói.
Vốn dĩ Kiều Hi Âm cũng không có ấn tượng gì với Trần Duyệt, nhưng sau khi đổi chỗ xong, Hứa Viên Viên từng kể với cô, Trần Duyệt và cô ấy ở chung một tiểu khu, mẹ của cả hai còn làm chung công ty.
Từ khi còn học mẫu giáo, Trần Duyệt chính là con nhà người ta ở trong miệng của mẹ Hứa Viên Viên.
Trần Duyệt cũng không tính là xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt cũng có chút thanh tú, nhưng cô ta có một dáng người rất chuẩn, thành tích cũng luôn nằm trong top toàn khối và top của lớp.
Thật ra khuôn mặt của Hứa Viên Viên cũng không tệ chút nào, nhưng cô ấy không khống chế được miệng của mình, từ nhỏ đã là một cô bé mập, còn việc học cho dù có cố gắng đến thế nào thì điểm vẫn luôn luôn thấp.
Lúc trước có thể đậu được Nhất Trung Giang Thành, cô ấy vẫn còn thiếu ba điểm, gia đình cô ấy phải trả rất nhiều phí tài trợ nên cô ấy mới được vào học.
Nếu nói Trần Duyệt chỉ hơi ưu tú thì cũng không khiến cho Hứa Viên Viên phải chán ghét cô ta, nhưng lúc nào Trần Duyệt cũng thích chế giễu Hứa Viên Viên.
Ngay cả khi Hứa Viên Viên nói việc này với mẹ cô ấy, mẹ cô ấy cũng chỉ nói: “Ai bảo con không đủ giỏi chứ? Sao có thể trách người ta nói con được!”
Hiện tại, một lần nữa bị Trần Duyệt chế giễu, Hứa Viên Viên cũng chỉ cắn môi, không hề tính phản bác lại.
Trần Duyệt nói cũng không sai, đúng là cô ấy rất ngốc, kỳ thi lần trước cũng không cố gắng học tập, hành động vừa rồi cũng là lấy cớ cho sự kém cỏi của mình…
Kiều Hi Âm không thể để Trần Duyệt đả kích tự tin của Hứa Viên Viên như vậy được, nhất là ngay lúc chuẩn bị thi thử.
Không phải tâm trạng lo lắng uể oải sẽ càng khiến bản thân khó phát huy năng lực hơn sao?
Nếu nói về việc chế giễu, có ai mà không biết nói chứ.
Kiều Hi Âm nói: “Không đâu không đâu, người nào đó chỉ đứng top và top mà đã cho rằng bản thân được quyền cà khịa các bạn học có thành tích yếu hơn sao? Nếu dựa theo đạo lý này, với số điểm của cậu ta so với người đứng trước, chẳng phải cũng là phế vật à?”
Kiều Hi Âm hoàn toàn không nói tên nói họ, nhưng ‘top trong lớp’ và hai chữ ‘phế vật’ Trần Duyệt vừa mới nói xong, thì ai cũng biết người cô đang nói chính là Trần Duyệt.
Trần Duyệt lập tức bùng nổ: “Kiều Hi Âm! Cậu cho rằng bản thân vẫn còn là vị hôn thê của Tư thần sao? Tôi nói Hứa Viên Viên, có liên quan gì tới cậu chứ? À, phải rồi, cậu và Hứa Viên Viên cũng giống y như nhau, đều là cho dù cố gắng như thế nào thì cũng chỉ có thể đứng hạng ba bốn mươi, là một tiểu phế vật đứng top của khối. Dù tôi có phế vật hay không thì cũng không bằng hai cậu!”
Đúng lúc này, Giản Dĩ Du nãy giờ vẫn luôn im lặng lên tiếng nói: “Chuẩn bị thi rồi, đừng gây lộn nữa, như vậy đi chúng ta cùng đánh cược. Nếu một trong hai người các cậu có kết quả thi tốt hơn Trần Duyệt, thì tôi sẽ thay Trần Duyệt đứng trước mặt toàn khối xin lỗi hai cậu.”
Trong mắt Giản Dĩ Du đầy tính khiêu chiến, nhìn về phía Kiều Hi Âm: “Ngược lại, nếu các cậu thua, tôi cũng không cần lời xin lỗi gì hết, nhưng hai người các cậu phải đứng trước toàn khối hét ‘tôi là phế vật’ ba lần, sao nào, có dám đánh cược không?”
Giản Dĩ Du cảm thấy hai người này sẽ không đồng ý, nên cô ta cố ý dùng hình thức ‘công bằng’ này để đánh cược.
Nếu Kiều Hi Âm không đồng ý, thì đó chính là đã bị đánh bại mà chưa kịp ra trận, khí thế sẽ thua cô ta, nếu đồng ý thì sẽ xấu hổ trước toàn khối.
Hứa Viên Viên kéo góc áo Kiều Hi Âm: “Âm Âm, đừng…”
Mấy chuyện này nếu không đồng ý thì chỉ mất mặt ngay lúc đó, còn nếu đồng ý thì sẽ mất mặt lâu dài.
Ai ngờ, Kiều Hi Âm lại lạnh nhạt liếc mắt nhìn Giản Dĩ Du, nói: “Được, tôi đồng ý, nhưng tiền đặt cược phải sửa lại, nếu chúng tôi thắng, hai người các cậu đều phải đứng trước toàn khối đọc tên của mình rồi hét to ba tiếng phế vật. Sao, dám chơi không?”
Chỉ có Giãn Dĩ Du thay Trần Duyệt xin lỗi thì có ích gì chứ, nếu bạn học nào không rõ chân tướng sẽ còn tưởng rằng cô lấy quyền nhà họ Tư ép Giản Dĩ Du xin lỗi cô.
Bọn họ sẽ cảm thấy Giản Dĩ Du không làm sai mà là cô lấy quyến thế bức ép người khác.
Nhưng nếu kêu bản thân là phế vật thì khác, lực sát thương không lớn nhưng tính vũ nhục thì rất cao.
Hơn nữa phương thức ‘trừng phạt’ sau khi thất bại này, cũng không phải là do Kiều Hi Âm nói ra trước, mà là do Giản Dĩ Du tự mình đề nghị trước!
Giản Dĩ Du nhìn thấy dáng vẻ Kiều Hi Âm nắm chắc điểm sẽ cao hơn Trần Duyệt, thì trong lòng hơi choáng váng, không lẽ kỳ nghỉ hè cô đã thuê giáo viên nổi tiếng nào dạy học cho sao?
Chỉ là còn chưa đợi Giản Dĩ Du lên tiếng, thì Trần Duyệt đã xúc động nói: “Được, ai sợ ai! Tôi đồng ý! Hai người các đến lúc đó thua thì đừng có trốn đấy!”
Kiều Hi Âm lấy điện thoại di động trong túi ra: “Tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này cho các cậu. Đúng rồi, vừa nãy tôi không cẩn thận nhấn nhầm nút ghi âm, nếu các cậu thua thì cũng đừng quỵt nợ nhé!”
Giản Dĩ Du nhìn thấy điện thoại trong tay Kiều Hi Âm thì mặt biến sắc ngay lập tức, không nghĩ tới, con nhỏ này lại tâm cơ đến như vậy, còn dám ghi âm lại!
Nhất Trung Giang Thành cho học sinh mang điện thoại đến trường, nhưng không được ở trong giờ học chơi điện thoại, ngày thường cũng phải để điện thoại ở chế độ im lặng.
Hiện tại là bên ngoài phòng học, Kiều Hi Âm lấy điện thoại ra thì cũng không tính là vi phạm nội quy.
Lúc này Giản Dĩ Du chỉ muốn nói lời lúc nãy chỉ là nói giỡn mà thôi, nên các cậu không muốn đánh cược thì cũng không sao.
Bởi vì có ghi âm nên mọi người đều biết cô ta là người đề nghị đánh cuộc, nếu cô ta không dám đồng ý thì chẳng phải cô ta đang sợ Kiều Hi Âm và con mập ngồi cùng bàn kia sao?
Giản Dĩ Du lạnh lùng nói: “Tôi cũng đồng ý. Đúng rồi, những từ tục tĩu đó, tôi cũng không ép hai người phải nói, nếu không đến lúc đó các cậu thua cuộc, thì người ta sẽ nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu.”
Kiều Hi Âm lạnh nhạt nói: “À, ai yếu sao, không biết được đâu.”
Nói xong Kiều Hi Âm kéo Hứa Viên Viên rời đi, trực tiếp đi thẳng đến nhà vệ sinh ở lầu hai.
Lớp của bọn họ học ở lầu , nhưng lớp và đều đang chuẩn bị thi thử, nên chắc chắn từ toilet từ tầng bốn đến tầng sáu sẽ có rất nhiều người đang xếp hàng.
Quả nhiên khi Kiều Hi Âm và Hứa Viên Viên đi toilet quay về, Giản Dĩ Du và Trần Duyệt vẫn chưa về lớp.
Hứa Viên Viên cũng không còn uể oải lo lắng như lúc nãy nữa.
Vừa nãy trên đường đi xuống lầu hai, Kiều Hi Âm đã nói với cô ấy, cô đã ôn được kha khá kiến thức lớp , ngày thường thỉnh thoảng Hứa Viên Viên cũng nhìn thấy Kiều Hi Âm đọc sách giáo khoa lớp nên đã tin ngay.
Cho dù có thua, thì kêu vài tiếng ‘tôi là phế vật’ cũng không có gì, bởi vì tình cảnh hiện tại của cô ấy đã hơn lúc trước rất nhiều, cô ấy được Kiều Hi Âm ra mặt giúp đỡ.
Âm Âm còn nói, nếu điểm thi cuối kỳ của cô tốt hơn điểm thi đợt trước, thì Âm Âm sẽ tặng cho cô ấy một món quà mà cô ấy rất thích…
Là cái gì đây? Đồ ăn ngon sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Viên Viên không còn khẩn trương nữa, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Kiều Hi Âm nhận được đề thi ngữ văn, đầu tiên nhìn qua đề một lần, phát hiện dường như các câu trong đề thi đều nằm trong phạm vi cô đã ôn qua.
Về phần đọc hiểu và làm văn, gần đây cô không luyện tập quá nhiều, nên cũng không nắm kỹ nhưng cũng không quá khó.
Kiều Hi Âm cầm lấy viết, bắt đầu làm bài.
Thi xong ngữ văn, tiếp theo là thi toán.
Buổi chiều thi tổ hợp Lý và tiếng Anh.
Sau khi kết thúc một ngày thi thử, vốn dĩ học sinh đã không hề vui vẻ gì mấy vào ngày thứ hai, bây giờ đều giống như đống cải thìa bị héo úa.
“Đây là lần thi kém cỏi nhất mà tôi từng làm, cũng không biết xếp hạng thành tích lần này có gửi cho phụ huynh không, nếu ba tôi mà biết thì tôi nhất định sẽ bị đánh!”
“Cậu thì còn tốt chán, cái đó chỉ là đau nhất thời, tôi mới là thảm, mỗi lần tôi thi kém, mẹ tôi đều sẽ lải nhải không ngừng, đó chính là tra tấn tinh thần dài dài!”
“Mấy cái đó thì là gì chứ! Mỗi lần tôi thi kém, ba tôi đều sẽ cắt hết một nửa tiền tiêu vặt! Đó mới là đau khổ nhất!”
“Shhhh…”
Đúng là khủng bố mà!
Kiều Hi Âm thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách lên chuẩn bị về nhà, khi đi tới trước cửa thì phát hiện Tư Tinh Duệ đang đứng ở đó.
Nét mặt Tư Tinh Duệ phức tạp, thấp giọng nói: “Cậu vì khiến cho tôi chú ý, vậy mà dám đánh cược với Giản Dĩ Du so thành tích sao? Đúng là lấy trứng chọi đá. Nhưng không thể không thừa nhận, cậu thành công rồi, tôi đúng là rất thưởng thức dũng khí của cậu.”
Phải biết là ngay cả Tư Tinh Duệ cũng không dám khẳng định bản thân có thể thắng được Giản Dĩ Du, cũng không biết Kiều Hi Âm đã lấy tự tin ở đâu ra nữa.
Còn nữa, rõ ràng chỉ mới không gặp một ngày chủ nhật, mà Tư Tinh Duệ phát hiện, dường như Kiều Hi Âm đã xinh đẹp hơn một chút nữa rồi?
Đúng vậy là ‘lại’.
Từ sau khi Kiều Hi Âm chủ động đưa ra lời từ hôn, thái độ kiên quyết dọn ra khỏi nhà họ Tư, Tư Tinh Duệ vẫn luôn âm thầm quan sát vị hôn thê trước này.
Vốn tưởng là cô sẽ càng ngày càng nản lòng, ai ngờ sắc mặt của cô càng ngày càng tốt hơn, khuôn mặt cũng càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Theo một số lời nói của các nam sinh trong lớp: “Kiều Hi Âm đẹp giống như phát sáng vậy!”
Giản Dĩ Du đúng là một người đẹp tràn đầy sức sống, nhưng xem nhiều hơn thì cũng chỉ có vậy thôi.
Mà trên người Kiều Hi Âm lại có khí chất của ‘tiên’, đẹp tới mức không rời mắt được.
Tư Tinh Duệ cảm thấy, nhất định Kiều Hi Âm đã học cách trang điểm theo phong cách huyền huyễn gì đó, cố ý để nhan sắc càng ngày càng đẹp hơn, muốn khiến cho hắn hối hận.
Không thể phủ nhận, Tư Tinh Duệ cảm thấy bản thân đã bị những thủ đoạn này gài bẫy rồi…
Nhưng mà với khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên làn da trắng hồng của thiếu nữ, còn có thể nhìn thấy những cọng lông tơ…màu hồng trên môi cũng rất tự nhiên, dường như không phải là do trang điểm?
Mặt Kiều Hi Âm đầy vẻ nghi ngờ, cô đánh cược với Giản Dĩ Du, nhưng nội dung đánh cược là chỉ cần thắng Trần Duyệt.
Còn nữa, cô đánh cược với ai thì có liên quan gì tới Tư Tinh Duệ chứ?
Tên này quản nhiều quá rồi đó!
Đối với ánh mắt đánh giá lộ liễu của Tư Tinh Duệ, Kiều Hi Âm cảm thấy bản thân giống như đang nếm phải ruồi bọ vậy!
Mặt cô trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chó ngoan không cản đường, mau tránh ra!”
Tư Tinh Duệ há hốc miệng, còn chưa kịp mở miệng…
Kiều Hi Âm trực tiếp cầm lấy cặp sách, đẩy về phía Tư Tinh Duệ.
Tư Tinh Duệ đang nghĩ thầm, thân thể Kiều Hi Âm nhỏ bé như vậy, sao có thể đẩy được hắn cao m chứ?
Ai ngờ, ngay lập tức, ngay lúc Tư Tinh Duệ không kịp phòng ngừa, lùi thẳng về sau hai ba mét, trực tiếp dựa vào rào chắn hành lang trồng hoa phía sau.
Kiều Hi Âm ‘hừ’ một tiếng, cũng không thèm nhìn Tư Tinh Duệ một cái, đi thẳng ra ngoài.
Tư Tinh Duệ xoa nhẹ phần eo bị va đập, không nhịn được rên nhẹ một tiếng.
Cảnh này bị Giản Dĩ Du vừa bước ra ngoài lớp học nhìn thấy, cô ta vội vàng chạy tới, muốn đỡ Tư Tinh Duệ: “Tinh Duệ, cậu không sao chứ?”
Phía sau eo Tư Tinh Duệ đau muốn chết, cảm thấy nhất định nơi đó đã sưng lên.
Nhưng hắn còn phải giả vờ như không có việc gì, bằng không có vẻ giống như hắn rất yếu ớt?
Hắn từ chối Giản Dĩ Du đỡ mình, lạnh mặt nói: “Tôi không sao.”
Kiều Hi Âm rời khỏi khu dạy học, thì nhận được điện thoại của Tư Nghiêu.
“Tan học chưa? Xe của tôi đang dừng ở trước quán trà sữa đối diện.”
Kiều Hi Âm: “Hả, tại sao anh lại đến đây?”
Tư Nghiêu: “Đêm nay tôi phải đi dự tiệc, cần phải mang bạn nữ đi theo, tôi không tìm được ai thích hợp cả, cho nên muốn làm phiền em một chút.”
Kiều Hi Âm vừa định nói cô không hợp cho lắm, hiện tại cô chỉ là một nữ sinh cấp ba mà thôi!
Thì Tư Nghiêu đã nói tiếp: “Thù lao là mười vạn.”
Kiều Hi Âm trả lời ngay lập tức: “Dạ được, ông chủ, không thành vấn đề! Anh chờ tôi ba phút!”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Hi Âm chạy nhanh ra cổng trường.
Đến nỗi những tin nhắn Lệ Phong Nam gửi cho cô, cô còn không kịp xem.
Vì vậy vài phút sau ở trước cửa Nhất Trung Giang Thành.
Lệ Phong Nam đang giúp đỡ tiệm trà sữa hắn mở, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Hi Âm, đợi nãy giờ vẫn chưa rep tin nhắn của hắn, đang bước lên một chiếc Maybach lạ.
Khoan đã, hắn nhìn lầm rồi sao?
Dường như Lệ Phong Nam buông bánh kem trong tay xuống ngay lập tức, cầm lấy điện thoại gọi cho Kiều Hi Âm: “Tiểu Âm, anh nhìn thấy một người rất giống em…lên một chiếc xe MayBach, đó là em sao?”
Kiều Hi Âm quay đầu lại nhìn tiệm trà sữa ở phía xa xa, chột dạ nói: “Khụ khụ, anh Nam, hình như anh nhìn lầm rồi, làm sao em quen được ai có tiền lái xe MayBach được chứ…”
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, thì đột nhiên Tư Nghiêu ngồi bên cạnh nhướng người qua, duỗi tay cài đai an toàn giúp cô, sau đó còn dạy dỗ: “Lên xe nhớ là phải cài dây an toàn trước, còn nữa, cô gái nhỏ, em không được nói dối.”
Ở phía bên kia điện thoại, Lệ Phong Nam nghe được rất rõ ràng lời nói của Tư Nghiêu:…???
“Cmn, tiểu Âm, tên này là ai?! Không phải em bị ông già tâm cơ nào đó lừa đi rồi đấy chứ?!!”