Nhìn chữ bên trên, tim Nhạc Bằng Trình đập mạnh một chút: “Anh... Đây là...”
Hạ An Lan điềm đạm hỏi: “Thế nào không muốn ra ngoài à.”
Nhạc Bằng Trình lấy lại tinh thần, vui mừng lập tức xông tới: “Không không, tôi muốn ra ngoài, muốn ra ngoài... Tôi sẽ ký ngay, lập tức ký ngay...”
Hắn thấy Hạ An Lan ra ngoài, vốn tưởng đã phải tuyệt vọng, không ngờ, anh lại quay trở lại!
Đây đúng là thêm một tia hy vọng. Nhạc Bằng Trình cũng không dám tin, Hạ An Lan lại thật sự tha cho hắn. Dù gì ban đầu người ta cũng từng nói, một chứng minh tử vong, cũng có thể giải quyết tất cả.
Hạ An Lan điềm đạm nói: “Ký tên đi.”
Nhạc Bằng Trình gật đầu lia lịa, hai tay run run, cầm lấy bút. Hắn cũng chẳng xem những điều khoản trên bản thỏa thuận ly hôn này, chỉ sợ Hạ An Lan sẽ nuốt lời, trực tiếp lật đến trang cuối, ký tên của hắn vào góc dưới của trang.
Vì lúc ký tên, tay run quá, dùng lực viết không đều, đã chọc thủng mấy lỗ trên tấm giấy A4.
Cuối cùng cũng viết xong ba chữ “Nhạc Bằng Trình”, hai tay hắn cầm bản thỏa thuận ly hôn: “Anh xem, tôi tôi... ký xong rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Hạ An Lan gõ gõ bàn: “Còn một bản nữa.”
Bấy giờ Nhạc Bằng Trình mới nhớ thỏa thuận ly hôn là có hai bản: “À à, được được, tôi sẽ ký ngay.”
Sau khi vội vã ký xong, Hạ An Lan cầm lấy mực đóng dấu: “Lăn tay vào đây.”
Nhạc Bằng Trình luống cuống trên hai bản thỏa thuận, nhanh chóng ấn ngón tay cái mình lên.
Dấu tay màu đỏ, thoạt nhìn rất giống với màu máu, Nhạc Bằng Trình vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ... Bây giờ được rồi chứ?”
Hạ An Lan cầm hai bản thỏa thuận ly hôn, khóe môi cong lên, cái này, cuối cùng cũng lấy được rồi, anh nói: “Đương nhiên được rồi... Nhưng, chắc anh đã biết, sau khi ra ngoài nên làm gì?”
Nhạc Bằng Trình gật đầu lia lịa: “Biết biết, Thị trưởng Hạ anh yên tâm, tôi tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì bất lợi với anh, sau khi ra ngoài, tôi sẽ chẳng còn chút quan hệ nào với Nhạc gia, và Tô Ngưng Mi, bất luận là ai muốn tôi làm việc gì, tôi tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý.”
Khoảng thời gian ngắn sau khi về nước, từng giây từng phút Nhạc Bằng Trình đều sống trong hối hận. Hắn rất hận, hận bản thân tại sao lại nghe lời của mụ già ấy, sống những ngày tháng tốt đẹp không chịu, lại chạy về đây chịu ăn hành như vậy. Những ngày tháng này sống còn không bằng con chó.
Sau khi về nước, Nhạc Bằng Trình mới hiểu, đây vốn không phải là nơi mà hắn có thể giương oai. Những con người ở đây không dung nạp hắn, cũng không chào đón hắn.
Tất cả những gì hắn tự nghĩ ra đều là uổng phí. Nơi này, hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng.
Hắn hối hận chết được.
Hạ An Lan mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nói với Nhạc Bằng Trình: “Dù cho anh có hứa cũng không sao, dù gì, những kẻ dám hống hách với tôi, chưa có ai có thể sống sót mà thoát khỏi tay tôi, điểm này, anh nên ghi nhớ mới phải.”
Nhạc Bằng Trình run cầm cập, đúng vậy, hắn tin câu này là thật!
Trước đây, nếu Hạ An Lan nói như thế với hắn, nhất định hắn sẽ cảm thấy người này đang giả vờ, vốn chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng, bây giờ, bất luận Hạ An Lan nói gì, Nhạc Bằng Trình đều sẽ chẳng có chút nghi ngờ gì. Người đàn ông này là một sự tồn tại đáng sợ như ma quỷ, hắn thật sự khiến người khác hối hận đã đến với thế giới này.
Nhạc Bằng Trình dè dặt nói: “Tôi... tin, tôi hiểu, tôi biết, anh yên tâm… tôi tuyệt đối không dám, dù có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám...”
Hạ An Lan nhìn dáng vẻ vẫn đang rất sợ hãi của Nhạc Bằng Trình đoán chừng chắc hắn cũng không dám không có đầu óc làm những chuyện tự cho mình là đúng nữa.
Truyện convert hay : Ta, Tới Cửa Con Rể