Nhưng may mà, Nhạc Bằng Trình đã nhanh chóng kéo lòng tham đó về với thực tế.
Không không không, không thể tin, không thể tin lời của bà lão chết tiệt này được. Sau khi đối đầu với Hạ An Lan, Nhạc Bằng Trình mới biết, trên đời này thật sự có hồ ly tinh tu luyện nghìn năm, đáng sợ đến mức hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Những chiêu trò vặt của Chu phu nhân, chắc chắn không phải đối thủ của hắn.
Trước khi ra ngoài, những lời Hạ An Lan nói vang lên bên tai hắn—Dù cho anh có hứa cũng không sao, dù gì, những kẻ dám hống hách với tôi, chưa có ai có thể sống sót mà thoát khỏi tay tôi!
Nhạc Bằng Trình nhớ đến những lời này, đã thầm run lên! Mẹ ơi, không thể mắc lừa nữa.
Hạ An Lan chắc biết Chu phu nhân vẫn sẽ đến tìm hắn nên mới nói những lời này. Chính vì vậy Hạ An Lan mới không phái người canh giữ ở đây, không lẽ hắn còn suy nghĩ gì khác sao?
Nhưng, bất luận thế nào, trong lòng Nhạc Bằng Trình hiểu rõ nếu hắn còn dám cấu kết với Chu phu nhân, vậy điều chờ đợi hắn chỉ còn một con đường chết. Lần này Hạ An Lan chịu tha cho hắn, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Đây là trong nước, trong nước, tuyệt đối không thể ôm hy vọng gặp may được.
Nhưng, nếu hắn không đồng ý, bây giờ… Chu phu nhân này có thể sẽ giết hắn.
Bây giờ Nhạc Bằng Trình tiến thoái lưỡng nan, tại sao muốn giữ cái mạng của mình cũng khó như thế chứ?
Tại sao sống lại đau khổ như vậy? Tại sao những người này ai ai cũng không buông tha cho hắn?
Nhưng Nhạc Bằng Trình vẫn nói trước: “Bà cho rằng tôi sẽ bị bà lừa lần thứ hai sao? Ông đây có thể từ bỏ tất cả mọi chuyện, khó khăn lắm mới được ra ngoài, bà lại muốn đưa tôi vào lại, nằm mơ đi.”
Hắn phải bày tỏ thái độ của mình trước, nếu có thể không đồng ý, bà già này, vẫn tha cho hắn thì tốt biết mấy. Nếu bà ấy giở thủ đoạn khác, vậy... Đến lúc đó rồi tính!
Chu phu nhân khinh thường nói: “Hừm, loại đàn ông không có tiền đồ như cậu, chẳng trách cả gia sản của nhà mình cũng không giữ nổi. Người ta cầm cọ đã vẽ xanh hết cái lưng cậu rồi, cậu đến cả việc phản kháng cũng không dám, nhanh thôi, gia sản Nhạc gia cậu, sẽ bị gian phu đó độc chiếm, cậu thật sự cam tâm sao?”
Trong lòng Nhạc Bằng Trình cười lạnh, đương nhiên hắn không cam tâm, nhưng hắn càng rõ có không cam tâm cũng vô dụng. Nếu hắn dám làm gì, thì không chỉ đơn giản không cam tâm, mà cả mạng của mình cũng mất rồi.
Huống hồ, Hạ An Lan là ai chứ, nói thật, Nhạc Bằng Trình thật sự cảm thấy, lão hồ ly đó vốn chẳng để ý đến gia sản của hắn.
Nhạc Bằng Trình mở miệng châm chọc: “Tôi không cam tâm thì có liên quan gì đến bà. Bà một lòng muốn chống đối Hạ gia như vậy, chống đối Hạ An Lan, chắc cũng chính vì từng bị Hạ gia trừng trị. Bà đã từng tuổi này rồi, tính tới tính lui, tôi cũng chẳng thấy bà có thể đánh bại Hạ gia, bà không cam tâm, có tác dụng gì sao?”
Chắc là sau khi bị dạy dỗ, Nhạc Bằng Trình trở nên thông minh hơn không ít, nói chuyện cũng sắc bén hơn trước. Cũng có logic có lý hơn nhiều.
Chu phu nhân nổi giận ngay tại chỗ, vì Nhạc Bằng Trình đã vô ý nói đến nỗi đau trong lòng bà ta. Nhiều năm nay bà một lòng tính kế với Hạ gia, dùng đủ mọi thủ đoạn, nhưng, hiệu quả thu được rất ít. Con đường lớn mạnh của Hạ gia, cứ như được kéo mãi lên vậy, ai cũng không cản được sự lớn mạnh của họ.
Cách báo thù duy nhất hữu dụng, chính là con gái của Hạ gia, nhưng qua nhiều năm như thế, người đã được tìm về, cả nhà đoàn tụ. Còn người con gái đó của Hạ gia, tuy nhiều năm trước đây đúng là cô đã sống những ngày tháng như bà ta mong muốn…
Truyện convert hay : Mười Vạn Cái Khắc Kim Lý Do