Nhạc Thính Phong tức muốn hộc máu, mẹ kiếp, cậu có thể không cần cái đặc quyền này không?
Lão hồ ly này càng ngày càng không biết xấu hổ trước mặt cậu, căn bản là chẳng giống người lớn gì. Làm gì có trưởng bối nào giống như ông ấy chứ?
Cậu siết chặt nắm đấm: “Chú cứ chờ đấy, sớm muộn gì cháu cũng làm cho mẹ cháu chán ghét chú, cháu sẽ không để bà ấy lấy chú.”
Hạ An Lan mỉm cười, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bàn: “Chuyện đó không phải chuyện cháu có thể khống chế. Bây giờ cháu nên nghĩ tới việc làm lại mấy bài tập làm sai này đi… Làm lại cho đúng.”
Nhạc Thính Phong cúi đầu, phát hiện không biết Hạ An Lan đã khoanh tròn bốn bài tập làm sai của mình từ lúc nào.
Trong lòng cậu kinh ngạc, thời gian ngắn thế này, sao ông ấy có thể nhìn ra được đúng sai? Vừa rồi bọn họ vẫn luôn nói chuyện với nhau, có thấy ông ấy kiểm tra bài đâu?
“Đừng nhìn nữa, ngồi làm lại đi, nếu không lại ngủ muộn bây giờ.”
Nhạc Thính Phong đặt mông ngồi xuống: “Hừ, vừa rồi cháu cũng không phải thuận miệng nói.”
Hạ An Lan gật đầu: “Đúng, không phải thuận miệng, con nói rất dõng dạc, chú nghe thấy rất rõ mà, đến, tiếp tục đi, đề này chú đã nói với con một lần rồi, sao lại làm sai nữa?”
Nhạc Thính Phong cúi đầu nhìn, nhíu mày: “Ai nói là cháu làm sai, cái đề này làm sao có thể sai được?”
“Còn làm sao có thể sai được, con nhìn xem con viết thành cái gì đi? Thử tính toán lại lần nữa xem nào.”
Nhạc Thính Phong nhẩm tính lại hai, ba lần, kết quả vẫn giống hệt như cũ.
Cậu cả giận nói: “Làm sao cháu có thể tính sai được, đáp án rõ ràng là 1.”
Hạ An Lan cầm bài kiểm tra lên, liếc mắt một cái, chậm rì rì nói: “Con viết là 1 à? Cái này… Có thể là chú nhìn nhầm rồi, chú lại nhìn con viết là 7.”
Nhạc Thính Phong cầm quyển sách toán dầy cộp lên định ném Hạ An Lan.
Nhưng tay giơ đến giữa chừng lại hạ xuống, cậu cố gắng chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú… Chú ra ngoài cho cháu, ra ngoài…”
Hạ An Lan đứng lên: “Ai nha, đừng thế chứ, vừa rồi chú nhìn nhầm thật mà… Không phải cố ý.”
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài… Nếu chú không ra ngoài, cháu sẽ đập thật đấy.”
Hạ An Lan cười nói: “Được, được, chú đi ra ngoài là được, chú xin lỗi. Con… nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chú sẽ đưa con đi học.”
Sau khi đuổi Hạ An Lan ra ngoài, Nhạc Thính Phong hít sâu mấy hơi. Lão hỗn đản này, hừ, khi nào mới có thể đuổi lão đi được nhỉ?
Tốt xấu gì ông ấy cũng là thị trưởng của Hải Thành, sao lại rảnh rỗi thế cơ chứ?
Sau một hồi hờn dỗi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Nhạc Thính Phong thu dọn bàn, lúc nhìn tới bài tập thì hơi sửng sốt một chút, động tác trong tay cũng dừng lại, nhìn một hồi, lại cầm giấy nháp lên tính toán lại.
Tính toán tận hai lần, cậu mới phát hiện ra đúng là mình sai thật.
Không phải đáp án cuối cùng sai mà là phương trình trung gian đầu tiên bị sai, kết quả ra đúng nhưng cậu dùng phương pháp tính sai, đánh bậy đánh bạ mà ra được kết quả đúng.
Nếu Hạ An Lan không vạch trần, sợ lần sau cậu cũng không may mắn được như thế này nữa.
Trong lúc nhất thời, tức giận của Nhạc Thính Phong với Hạ An Lan cũng không còn lớn như thế nữa!
Được rồi, tạm thời cậu sẽ không tức giận nữa.
…
Hạ An Lan về phòng ngủ, Tô Ngưng Mi đã ngủ say rồi.
Anh ngồi bên giường nhìn cô một lát rồi mới đứng dậy thay đồ đi ngủ.
Nhẹ nhàng ôm Tô Ngưng Mi vào lòng, cúi đầu nhẹ hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng trở thành vợ chồng chân chính.”
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Ở Đô Thị