“Em chỉ có thể nói, có vài người trong lòng xấu xa nên nhìn cái gì cũng thấy nó xấu. Bọn họ không làm được bài, không nghĩ là mình ngu ngốc, ngược lại còn nghĩ em đạt điểm cao hơn là do em gian lận. A, gian lận, mệt cho sự tưởng tượng của bọn họ, cho nên mới nói, lợn thì mãi mãi chỉ là lợn.”
Nam sinh ngồi sau lưng cậu gầm lên: “Nhạc Thính Phong, mày mắng chửi người.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, châm chọc: “A, thông minh lắm, lại hiểu được cái này à.”
“Mày, mày… Thầy, thầy nhìn nó…”
Thầy Trương mím môi không nói, ông cảm thấy Nhạc Thính Phong nói rất đúng.
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Đề là thầy Trương ra, tôi có đáp án trước hay không thầy Trương là người rõ ràng nhất. Cho nên tôi không gian lận, thầy ấy cũng là người hiểu nhất. Cho tới bây giờ tôi không hề nghĩ đám người râu ria như các người có thể làm gì tôi, có lòng ghen tị thì sớm sẽ tự chuốc họa vào thân, tôi cũng không thay đổi được chuyện các người ngu xuẩn là thật.”
Cán sự Toán học tức giận tới đỏ bừng cả mặt, một cô bé lại bị người ta mắng thành heo, trong lòng nhất định sẽ rất buồn bực. Cô cả giận nói: “Vậy bạn chứng minh đây là thành tích của mình đi? Nếu bạn có thể khiến chúng tôi tin tưởng, chúng tôi liền thừa nhận bạn không gian lận.”
Nhạc Thính Phong nhìn cô bé như nhìn một đứa ngốc: “Tôi chẳng cần chứng minh cho bất kỳ ai hết.”
Cán sự học tập: “Vậy tức là bạn chột dạ, bạn sợ hãi, bạn chính là kẻ gian lận…”
Thầy Trương bị đám học sinh này nháo cho tới phiền, ông nói: “Nhạc Thính Phong, thầy tin tưởng em.”
Nhạc Thính Phong đứng lên: “Thầy, hẳn là thầy đã nghe qua một câu, bạn sẽ không bao giờ gọi một người đang giả vờ ngủ dậy được! Em sẽ không kiểm tra lại để chứng minh cho bọn họ cái gì, bởi vì em không cần phải chứng minh trước một đám người vừa ngu xuẩn vừa thất bại. Em là người thắng, thầy đã bao giờ thấy người thắng phải chứng minh cái gì với người thất bại chưa?”
Thầy Trương hoàn toàn không tìm ra được lời nào để phản bác, ông thậm chí còn rất thích cái khí phách này của Nhạc Thính Phong.
Ông chưa từng gặp đứa trẻ nào ở tuổi này mà có quyết đoán, tự tin và ngạo khí như thế!
Thầy Trương gật đầu, nói với Nhạc Thính Phong: “Em ngồi xuống đi, thầy tin em. Thầy rất rõ ràng rằng thành tích của em là chân thật, em không cần phải chứng minh bất kỳ cái gì hết.”
Cán sự Toán học và nam sinh kia đều tức giận đến bất bình.
“Thầy, em cảm thấy Nhạc Thính Phong cứ như vậy thì người khác sẽ càng nghi ngờ bạn ấy nặng hơn, nếu bạn ấy thật sự có thể kiểm tra tốt như thế thì cũng đâu có gì phải sợ…”
Thầy Trương nhìn cô bé, cô bé còn muốn nói rất nhiều, nhưng nói tới đây liền im bặt, cúi đầu không dám nói nữa.
Cả lớp yên tĩnh, không ai dám nói một câu nào.
Thật lâu sau, thầy Trương mới nói: “Nghi ngờ của các em đều được thành lập trên cơ sở không tin tưởng và ghen tị người khác, không ai lấy ra được chứng cớ rõ ràng. Các em muốn dựa vào sự suy đoán của mình mà nghi ngờ bạn học hay sao? Không biết xấu hổ à? Vì sao các em không nghĩ đây là do bản thân Nhạc Thính Phong chăm chỉ, cố gắng. Vì cố gắng đuổi kịp chương trình học nên bạn ấy mới có được thành tích như bây giờ. Đây là do người ta dùng mọi sự nỗ lực để đổi lấy. Các em không đuổi kịp lại dùng ngôn ngữ hoài nghi để hại chính bạn học của mình. Thầy rất đau lòng. Làm thầy, điều đầu tiên là phải dạy các em làm người, xem ra sau này thầy phải tăng mạnh về phương diện này mới được.”
Lời của thầy Trương rất nặng nề, không một học sinh nào dám hé răng nữa.
“Chuyện này dừng ở đây. Cho dù tất cả các em đều không tin Nhạc Thính Phong, nhưng thầy tin.”
Truyện convert hay : Xuyên Thư Sau, Béo Miêu Nhi Ở 80 Làm Đoàn Sủng