Thanh Ti nhất nhất tin tưởng Tiểu ca ca của mình, đối với cô bé, chỉ cần là Tiểu ca ca, thì bất cứ chuyện nào trên đời cũng có thể làm được. Đối với Nhạc Thính Phong, cô bé luôn luôn tin tưởng, không hề hoài nghi dù chỉ là một chút.
Giọng nói non nớt của Thanh Ti luôn khiến cho Nhạc Thính Phong cảm thấy tràn ngập ấm áp, cô bé dành cho cậu tin tưởng và dũng khí không gì so sánh được.
Cô nhóc này khiến cho cậu cảm thấy rằng, có lẽ, có một cô em gái cũng là sự lựa chọn không tồi.
Đột nhiên cậu có một chút chờ mong, mong sao mẹ già của mình mau mau sinh một cô em gái đi.
Tất nhiên, nếu là một thằng nhóc... Vậy coi như số kiếp chịu đòn của nó đã định đi.
Nhạc Thính Phong hơi nhếch khóe môi, trong ánh mắt tràn ngập ấm áp, “Thật không hiểu sao em lại tin tưởng anh nhiều đến thế. Ngay cả chính anh còn không tin bản thân mình đến như thế.”
Cậu không tự chủ được mà hạ giọng xuống thật nhẹ nhàng, lúc cậu nói chuyện với Thanh Ti, mọi sự cứng cỏi bình thường đều tan biến.
Hạ An Lan liếc mắt một cái. Không đúng! Lúc tiểu tử này nói chuyện với Thanh Ti không giống với lúc nói chuyện với người khác.
Thực sự không giống, Hạ An Lan đã tận mắt nhìn thấy, thái độ của Nhạc Thính Phong lúc ở trường học, trước mặt mấy nữ sinh kia, phải tổng kết thành 2 từ: “khó gần” – thằng bé không thèm liếc mắt nhìn mấy cô bé kia dù chỉ là một cái. Mặc kệ cô bé kia có khiến cho nó chán ghét thế nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng thèm để ý tới. Thật là kiêu ngạo, dùng lời của nữ sinh nọ mà nói, là siêu cấp lạnh lùng.
Nhưng mà nó đối với Thanh Ti lại rất ôn nhu, dịu dàng.
Tô Ngưng Mi lần này nhạy bén hơn hẳn, nàng ngồi một bên vẫn lén quan sát Hạ An Lan, thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Nhạc Thính Phong, có chút đăm chiêu, xem ra đã có chút hoài nghi.
Nàng vội vàng nói: “Tình cảm của hai đứa Thanh Ti với Thính Phong thật tốt, bọn chúng đúng là có duyên huynh muội mà.”
Hạ An Lan lấy lại tinh thần, cười nói: “Đúng vậy... Hiện tại bọn chúng không phải đúng là huynh muội sao.”
“Đúng... Đúng vậy...”
Đúng là 2 đứa đã thành anh em họ rồi.
Nếu cô kết hôn cùng Hạ An Lan, lúc đó theo vai vế thì Thanh Ti hẳn là phải gọi Tô Ngưng Mi một tiếng “bác gái”. Đúng, nhưng mà Tô Ngưng Mi cũng chẳng muốn nghe xưng hô như thế, cô chỉ muốn đem cái chữ đằng trước xóa luôn đi, chỉ gọi bằng chữ sau thôi. (nguyên văn: Cữu mụ = bác gái, Vợ của bác; bỏ chữ đầu -> Mụ = Mẹ)
Nhưng chuyện này bây giờ xem chừng có vẻ khó làm lắm đây
Tô Ngưng Mi có chút không vui. Cô hy vọng con trai mình có thể ưu tú hơn nữa, xuất sắc hơn nữa, đến lúc đó nó tới chỗ Du Dực và Tiểu Ái để cầu thân, cô mới có thể nắm chắc thành công.
Nhưng mà, bây giờ cô chỉ muốn làm sao cho hai đứa nhỏ này làm bạn bè thân thiết hơn chút, cảm tình hơn chút, nhưng... Hạ An Lan cứ ở đây nhìn chằm chằm thế này có vẻ không tốt cho lắm.
Không được, phải bắt anh ấy rời đi, để cho Thính Phong với Thanh Ti có thời gian nói chuyện, bằng không anh ấy cứ ở đây, hai đứa chẳng thể nói được cái gì.
Tô Ngưng Mi khổ não suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ tới một phương pháp không thể tốt hơn. Tô Ngưng Mi tỏ vẻ bối rối, yên lặng xoa bụng.
Một lát sau Hạ An Lan phát giác, liền hỏi: "Làm sao vậy? Em thấy trong người không thoải mái à?"
Tô Ngưng Mi nhăn nhó, ngượng ngùng nói: "Có lẽ tại buổi trưa ăn hơi nhiều, hình như em no quá..."
Hạ An Lan không nghi ngờ cô, cũng không để ý Nhạc Thính Phong cùng Thanh Ti nói cái gì, quay ra nói với cô: "Vậy chúng ta ra sân đi dạo một chút nhé."
Tô Ngưng Mi mừng thầm trong lòng, đang chờ anh nói câu này đó, những cô còn muốn làm bộ một chút nữa: "Từ từ đã, không phải anh muốn nói chuyện cùng Thanh Ti sao?"
Hạ An Lan lắc đầu: "Không sao, hai đứa trẻ còn nói chuyện, một chốc một lát cũng không xong ngay được, đi thôi."
Tô Ngưng Mi liếc mắt nhìn con trai. Không biết ở đầu dây bên kia Thanh Ti đang nói cái gì, mà khiến cho cu cậu mỉm cười, còn dịu dàng như vậy. Vừa lúc cậu để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh trai anh tuấn, thật sự là... khiến cho người ta vô cùng yêu thích.
Truyện convert hay : Vô Thượng Chinh Phục Hệ Thống