Cầm tờ giấy trong tay, khoé môi Nhạc Thính Phong không nhịn được mà nở nụ cười: “Đúng là một cô bé ngốc mà...”
Ban đầu cậu vốn chỉ thấy buồn cười nhưng lại không thể nhịn nổi, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cậu cười đến nỗi bàn tay đang nắm tớ giấy cũng run rẩy theo.
Nhạc Thính Phong từng nhận rất nhiều món quà, các món quà đều có vô vàn kiểu dáng, mỗi thứ đều vô cùng quý giá, bất kể thứ nào cũng giá trị hơn món quà cậu đang cầm trên tay gấp trăm nghìn lần, nhưng mà không thứ nào trong số đó có thể khiến cậu nở nụ cười chân thành như vậy.
Sao cô bé ngốc này có thể làm mọi chuyện dễ dàng như vậy chứ, có thể khiến tâm tình cậu vui vẻ, cô bé này luôn có cách khiến người ta mềm lòng vì mình.
Mỗi ngôi sao là một nguyện vọng ư? Cô bé cho rằng cậu cũng là con nít như cô bé sao? Cô bé nghĩ rằng cậu sẽ tin tưởng vào việc ăn một viên kẹo là có thể thực hiện được một điều ước ư?
Cậu đương nhiên là không tin rồi, nhưng mà... Cậu quả thật rất vui vẻ, rất cao hứng.
Những viên kẹo trong bình được làm rất đẹp. Chiếc bình thuỷ tinh giống như pha lê trong suốt, khiến những viên kẹo bên trong giống như được phủ một tầng ánh sáng. Đến một người vốn không thích ăn đồ ngọt như Nhạc Thính Phong bỗng nhiên có cảm giác muốn nếm thử một chút xem kẹo này liệu có phải ăn ngon hơn bình thường hay không.
Nhạc Thính Phong mở bình ra liền phát hiện bên trong Thanh Ti cũng viết chữ vào.
Bên trên viết: Anh Thính Phong, anh vĩnh viễn là người tuyệt vời nhất.
Nhạc Thính Phong cầm chiếc bình, cười đến nỗi toàn thân run rẩy, cô bé ngốc này..
Được rồi, vì món quà ngây thơ này của cô bé, về sau anh nhất định sẽ làm một người anh trai tốt của cô bé. Nếu cô bé bị người ta bắt nạt, nhất định anh sẽ tìm cách bảo vệ cô bé thật tốt.
Nhạc Thính Phong cầm một viên kẹo màu đỏ bỏ vào miệng, vị ngọt nhanh chóng lan toả trong khoang miệng cậu, đó là hương vị ngọt ngào của ô mai, có chút vị chua, hương vị ngọt ngào chậm rãi lan toả, thấm sâu vào cổ họng cậu rồi từ từ tiến vào đáy lòng.
Nhạc Thính Phong vốn không thích ăn đồ ngọt. Nếu là lúc bình thường thì nhất định cậu sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để nhai nát viên kẹo mà Thanh Ti đưa cho. Nhưng hôm nay, cậu lại ăn vô cùng chậm chạp. Cậu có thể cả nhận được vô cùng rõ ràng việc viên kẹo cứng kia dần dần hoà tan trên đầu lưỡi, chậm rãi nhỏ đi, từng chút một cho đến khi hoàn toàn không còn dấu vết.
Ăn xong một viên kẹo, nụ cười trên mặt Nhạc Thính Phong vẫn chưa tiêu tán.
Kẹo này quả thật không giống với kẹo bình thường cậu hay ăn, giống như có một loại ma lực nào đó có thể xua tan mọi lo lắng hay không vui trong lòng cậu. Quả thật là chỉ cần ăn một viên thôi là có thể vui vẻ lên luôn rồi.
Chậm rãi ăn xong viên kẹo đầu tiên, Nhạc Thính Phong bỗng có cảm giác muốn ăn thêm một viên nữa. Phải biết rằng, từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ ăn đến hai viên kẹo trong một lần như thế này.
Nhưng mà hôm nay lại là ngoại lệ.
Nhạc Thính Phong nghĩ vậy nhưng không làm tiếp nữa, cậu đưa chiếc bình vào hộp, cất cẩn thận.
Kẹo nhiều như vậy nhưng ăn một viên là ít đi một viên, ăn hết rồi sẽ không còn nữa.
Quả thật là cậu có chút... không nỡ...
Nếu để người khác biết được Nhạc Thính Phong vậy mà lại không nỡ ăn một viên kẹo, chuyện này có lẽ sẽ khiến một đám người muốn cười rụng răng mất.
Nhưng mà đây là sự thật. Nhạc Thính Phong thật sự không nỡ. Khi nhìn những viên kẹo này, cậu giống như nhìn thấy nụ cười của Thanh Ti. Mỗi một viên kẹo đều in dấu nụ cười của cô bé.
Cậu nhớ cô bé, nên không thể trách được là sau khi ăn xong tâm tình của cậu lại tốt như vậy, có lẽ là bởi thứ mà cậu ăn chính là nụ cười của cô bé ấy.
Nhạc Thính Phong cầm mẩu giấy kia, cậu có thể nhìn ra được rằng khi cầm bút viết những dòng này, cô bé đã cố gắng như thế nào, từng dòng, từng dòng vô cùng nắn nót.
Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm