“Một khi đã như vậy thì.. Thì... Thì...” Hiệu trưởng muốn nói là hãy bắt tay làm thủ tục chuyển trường luôn đi, nhưng mà, ông thật sự không nói nổi câu này thành lời. Lời này giống như đang cắt mất mấy miếng thị trên người ông ta vậy.
Mặc kệ là ông ta có muốn hay không thì thủ tục vẫn cứ phải làm thôi.
Từ trường học đi ra, nhìn mặt hiệu trưởng xám như tro tàn nhưng Hạ An Lan cũng không an ủi ông ta, chỉ nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Việc chuyển trường cho Nhạc Thính Phong tới thủ đô, Hạ An Lan còn một tính toán khác. Thằng bé đi rồi thì Chu phu nhân sẽ ít đi một nhược điểm để đánh vào anh.
Chờ tới khi thằng bé đến thủ đô, được đặt dưới sự bảo vệ an toàn của Du Dực, bàn tay của Chu phu nhân du có dài tới đâu cũng không thể chạm vào thằng bé. Huống hồ hẳn là bà ta cũng không dám động đến người của cục bảo an.
Đã vậy thì anh hoàn toàn có thể buông tay mà thu thập bà ta rồi.
Mấy ngày nay, Chu phu nhân vô cùng thanh thật. Nhạc Bằng Trình ở bệnh viện điều dưỡng cũng vô cùng thoải mái... Nhưng thời gian an nhàn thoải mái của họ sẽ không kéo dài lâu đâu. Bố trí cho Nhạc Thính Phong tốt xong, anh sẽ đưa Tô Ngưng Mi về Hải Thành, trước đó, nhất định phải diệt trừ Chu phu nhân.
Trước khi Hạ An Lan đến Lạc Thành đã chuẩn bị chu đáo cho mọi bước kế tiếp của mình. Tuy nhiên, việc đưa Nhạc Thính Phong đến thủ đô thật ra cũng là một chuyện nằm ngoài kế hoạch ban đầu của anh.
...
Về đến nhà, thấy Tô Ngưng Mi đang giúp Nhạc Thính Phong thu dọn hành lý, chỉ có vali lớn, ngoài ra cũng không có thêm gì nữa, cái này có vẻ hơi ít thì phải.
Hạ An Lan còn tưởng Tô Ngưng Mi còn chưa thu dọn xong cho Nhạc Thính Phong nên mới hỏi nàng: “Hành lý của Thính Phong chưa sửa soạn xong sao em?”
Tô Ngưng Mi phủi phủi tay: “Xong rồi anh.”
Hạ An Lan có chút kinh ngạc: “Thế này... có phải là hơi ít không em?”
Tốt xấu gì thằng bé cũng là tới thủ đô, hơn nữa thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ có chút đồ đạc thế này thì hẳn là không đủ cho nó chứ?
Tô Ngưng Mi lại cảm thấy vô cùng bình thường: “Đúng vậy, chỉ có thế này thôi, Thính Phong cũng không có quá nhiều thứ để thu dọn đâu. Một chàng trai như nó thì chỉ cần tùy tiện mang theo hai bộ quần áo là được rồi. Dù sao nó cũng không mặc tới đâu, đi học thì cả ngày mặc đồng phục, cũng không có lúc nào để mặc quần áo bình thường. Nếu thằng bé muốn mua quần áo thì cho nó nhiều tiền một chút, để nó thiếu gì thì đến thủ đô mua là được.”
Hạ An Lan gật gật đầu: “Cũng đúng...”
Đối với Nhạc Thính Phong, Tô Ngưng Mi áp dụng phương thức nuôi thả. Cô... xem ra vô cùng cởi mở với thằng bé, thậm chí so với ông bố dượng như anh còn cởi mở hơn nữa kìa.
Tình hình này so với những gì mà Hạ An Lan hình dung quả thực không giống nhau cho lắm. Anh vốn nghĩ rằng Tô Ngưng Mi sẽ vô cùng luyến tiếc thằng bé, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, cái gì cũng không có. Giống như nàng còn ước gì Nhạc Thính Phong nhanh nhanh rời đi ấy chứ.
“Thủ tục xong xuôi rồi, ngày mai tiễn Thính Phong đi thủ đô sao?”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Có thể...”
“Chúng ta đưa thằng bé đi hay để thằng bé tự đi? Hay là chúng ta...”
Hạ An Lan còn chưa dứt lời, Tô Ngưng Mi đã tiện miệng nói: “Để thằng bé tự đi là được rồi, đàn ông con trai như thế, cần gì chúng ta đưa đi chứ, để nó tự đi đi. Khi tới nơi phiền Du Dực đến đón nó là được.”
Hạ An Lan không nói nổi nên lời...
Được rồi, người làm mẹ như em quả thật là... Quá yên tâm rồi...
...
Vì thế, sáng hôm sau, Nhạc Thính Phong ở nhà ăn tuỳ tiện vài miếng là đã bị Tô Ngưng Mi đóng gói đưa tới sân bay.
Suốt một đường tới sân bay, Nhạc Thính Phong đen mặt, tới nơi, Hạ An Lan đến bàn làm thủ tục, cậu mới oán hận nói với Tô Ngưng Mi: “Con vốn nghĩ là tốt xấu gì mẹ cũng sẽ chuẩn bị cho con một bữa tiệc chia tay, ai dè... Mẹ, mẹ muốn con đi lắm rồi phải không?”
“Đúng vậy, mẹ đây chính là hy vọng con đi càng sớm càng tốt đó!”
Nhạc Thính Phong nhất thời không nói nổi thành lời.
“Ôi chao, cũng đâu phải sinh ly tử biệt gì, về sau mẹ vẫn có thể nhìn thấy con kia mà. Con đó, đi bảo hộ Thanh Ti cho tốt, vun đắp tình cảm cho tốt, mặt khác...”
Tô Ngưng Mi cười hắc hắc: “Cũng đừng có đứng ở đây làm bóng đèn!”
Truyện convert hay : Ở Rể Vì Tế