Trải qua chút nhạc đệm không thoải mái trên máy bay, Nhạc Thính Phong xuống dưới, lấy hành lý của mình rồi đẩy hành lý đến cửa ra.
Cậu vẫn đang tìm người đi đón mình, rốt cuộc cũng nghe thấy có người gọi cậu: “Thính Phong.”
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nhạc Thính Phong nhìn thấy Du Dực đang bước tới phía cậu, nổi bật như hạc trong bầy gà. Du Dực phụ giúp cậu đẩy hành lý, cậu chào hỏi: “Chào chú Du!”
Du Dực xoa nhẹ đầu cậu, nói: “Tiểu tử, đến thủ đô mà vẫn ra vẻ không vui vậy?”
Du Dực muốn tiếp lấy hành lý từ tay Nhạc Thính Phong nhưng cậu không chịu.
“Cháu phải tự mình đến đây, làm sao có thể vui vẻ chứ?”
Nếu Nhạc Thính Phong không để anh cầm thì Du Dực cũng không nói gì nữa, anh hỏi: “Vậy là do bản thân cháu không muốn tới thủ đô hay do ba mẹ cháu không thương lượng với cháu mà đã tự tiện chủ trương đưa cháu tới đây?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy Du Dực dường như vô cùng hiểu rõ cậu, bèn đáp lời: “Do cái thứ hai.”
Du Dực cười nói: “Chỉ cần không phải do nguyên nhân thứ nhất là được rồi. Chuyện cháu tới đây, chú vẫn chưa nói với Thanh Ti đâu. Nếu con bé thấy cháu thì không biết nó sẽ vui mừng đến thế nào. Đến giờ con bé tan trường rồi, cháu có muốn theo chú đi đón tiểu công chúa nhà chúng ta tan học không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được!”
Trên đường, Du Dực nói với Nhạc Thính Phong: “Đã tới thủ đô thì cứ coi đây là nhà của cháu, không được khách sáo, biết chưa? Bình thường, nếu cháu gây hoạ hay làm gì không đúng thì ta cũng sẽ không khách khí mà dạy dỗ cháu đâu đó!”
Đối với Nhạc Thính Phong, Du Dực không hề khách khí chút nào. Anh thậm chí còn chuẩn bị mỗi buổi sáng túm Nhạc Thính Phong đi chạy bộ, rèn luyện thân thể cùng anh kìa.
Thậm chí cuối tuần nếu không có việc gì thì anh còn có thể dẫn cậu bé đi đánh quyền nữa. Đây là những chuyện mà bình thường anh không thể dẫn Thanh Ti đi cùng được.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”
“Thủ tục nhập học đã làm xong rồi, cháu muốn mai đi học luôn hay là nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đi?”
“Ngày mai đi luôn đi.” Ngày mai đã là thứ năm rồi, nếu mai không nhập học thì cậu sẽ phải đợi thêm một cuối tuần nữa.
Du Dực nghiêng đầu liếc nhìn Nhạc Thính Phong một cái: “Được!”
Anh thầm nghĩ, tiểu tử này xem ra không tệ chút nào. Thằng bé hẳn là vẫn muốn học hành tử tế. Anh còn tưởng là cậu nhóc Nhạc Thính Phong này còn muốn thăm thú thủ đô vài ngày rồi mới nói đến chuyện tới trường kia.
Không ngờ là cậu bé lại chủ động yêu cầu ngày mai đến trường.
Khi hai người bọn họ tới trường học thì đã tan học được vài phú. Trước cổng trường tiểu học đã có không ít người tới đón con cái mình, đường có phần hơi tắc nghẽn.
Nhạc Thính Phong ngồi trên xe nhìn thoáng qua, ở cổng trường có vài đứa nhỏ đang đứng nhưng cậu không nhìn thấy Thanh Ti.
“Chú Du, chú đợi ở đây một lát nhé, để cháu xuống dưới xem sao.”
“Được.”
Sau khi xuống xe, Nhạc Thính Phong đi một vòng ở cổng trường nhưng vẫn không trông thấy Thanh Ti bèn tiến vào trong trường học.
Rốt cuộc cậu cũng thấy Thanh Ti trong một phòng học ở tầng trệt. Bên cạnh cô bé còn có mấy nữ sinh khác, có vẻ là bạn học cùng lớp cô bé.
Trên mặt Thanh Ti có vẻ sốt ruột: “Mình thực sự đã nói rồi mà, hôm nay ba mình đã nói là sẽ tới đón mình đó.”
“Ô kìa, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chưa biết chừng ba cậu không tới nữa đâu.”
“Thanh Ti à, kẹp tóc của cậu xinh quá, cậu mua ở đâu vậy? Sao mẹ tớ không mua được kẹp tóc xinh như của cậu nhỉ? Cậu cho tớ mượn kẹp tóc của cậu dùng vài ngày đi.”
Thanh Ti lập tức che kẹp tóc đính trân châu trên đầu lại: “Không được, đây là đồ mẹ tớ mới mua cho tớ.”
Cô bé quả thực rất tức giận. Cô bé vốn cho rằng sau khi bạn gái ngồi sau lưng cô bé chuyển đi thì sẽ không có ai nhòm ngó đồ vật này nọ của cô bé nữa, thật không ngờ là vẫn còn những người khác nữa.
“Dù sao nhà cậu cũng giàu như thế, cậu về bảo mẹ cậu mua thêm cho cậu cái nữa là được rồi, đừng keo kiệt thế chứ. Mình dùng hai ngày sẽ trả lại cho cậu thôi.”
Dứt lời, cô bé kia đã định vươn tay cướp lấy kẹp tóc trên đầu Thanh Ti. Thanh Ti sợ tới mức muốn lùi lại nhưng còn chưa kịp cử động, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ vươn tới kéo cô bé ra đằng sau vài bước, tránh khỏi vòng vây của mấy cô bé kia.
Truyện convert hay : Tịch Gia Mỗi Ngày Đều Tưởng Quan Tuyên