Nữ sinh kia thấy mục đích là chiếc kẹp tóc của Thanh Ti của mình bị bại lộ, hơn nữa còn nhất định là sẽ không thể lấy được nữa thì vừa giận vừa tức, bèn chỉ vào Thanh Ti mà nguyền rủa: “Nhà cậu rõ ràng là giàu có như thế cơ mà, còn nhỏ mà đã to mồm như thế. Yến Thanh Ti, cậu là đồ quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi...”
Nhạc Thính Phong nghe thấy thế liền gầm lên một tiếng: “Câm miệng, cô còn nói nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô.”
Cậu cảm thấy vô cùng phiền toái, sao mấy cô nữ sinh nhỏ bây giờ lại khiến người ta chán ghét như vậy chứ?
Cô bé kia sợ tới mức nhất thời im bặt, chỉ dám nức nở: “Anh... Các người bắt nạt người khác, tôi sẽ báo thầy giáo...”
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn nói: “Nếu cô thật sự dám nói thì không kể cô có phải là con gái hay không, tôi sẽ đánh chết cô luôn, khỏi để lại mặt mũi gì cả. Bình thường cha mẹ cô không dạy cô cái gì là mặt cái gì là mông sao? Cô muốn cướp đồ của người khác à, đúng là lịch cmn sự mà, được, đi nói đi, nói cho giáo viên của tôi biết tôi chửi cô thế nào luôn đi.”
“Tôi... Tôi...”
Nhạc Thính Phong buông Thanh Ti ra, từng bước tiến về phía trước, cười lạnh: “Cô nói đúng, nhà Thanh Ti giàu có như vậy. Đã giàu có như vậy thì đương nhiên có thể khiến cô ngày mai cuốn xéo khỏi trường, giống như cái đứa ngồi phía sau Thanh Ti ấy. Nếu cô còn muốn tiếp tục đi học ở ngôi trường này thì về sau liền thành thật cho tôi. Nếu còn dám dùng cái danh nghĩa gì gì đó cướp đoạt đồ của Thanh Ti, bắt nạt Thanh Ti thì tôi sẽ cho cả đám các cô cuốn xéo hết.”
Đối mặt với một đám con gái lắt nhắt thế này, Nhạc Thính Phong quả thực vô cùng nóng nảy, không thể động thủ được thế này đúng là rất bực mình mà.
Nếu có thể động thủ được thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ dần cho vài đứa trong đám này một trận, để cho bọn họ lấy đó làm gương mà nhớ kỹ trận đòn đau này. Nếu không, lần sau nhất định bọn họ sẽ còn tái phạm. Tiếc là cả đám đều chỉ là một lũ nhóc vắt mũi chưa sạch, hừ.
Nhạc Thính Phong cũng không cảm thấy rằng con gái thì không thể đánh, chẳng qua là bọn nhóc này nhỏ hơn cậu nhiều tuổi như thế, nếu cậu thật sự muốn đánh bọn chúng cũng không ra tay nổi.
Hiện giờ cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã tới đây, về sau nếu bon họ còn tiếp tục bắt nạt Thanh Ti thì cậu có thể ra mặt hộ cô bé.
Nói cách khác, tiểu nha đầu này còn không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu oan ức đây.
Cả đám con gái kia sợ đến mức run rẩy: “Các người... Bắt nạt người quá đáng...”
Nhạc Thính Phong khinh thường nói: “Bắt nạt người khác sao? Thế lúc các người cả đám hùa vào bắt nạt Thanh Ti thì sao không nói đến chuyện bắt nạt người khác hả?
Thanh Ti thò đầu ra sau lưng cậu: “Đúng vậy, các người đông người như vậy, trong khi tôi với anh trai tôi chỉ có hai người. Rõ ràng là các người ỷ đông mà bắt nạt anh em tôi. Tôi cũng muốn đi gặp cô giáo, để xem cô giáo tin tưởng các người hay tin tưởng tôi.”
Mấy người kia đã sớm khiếp sợ, vài người còn nhìn nhau, thì thầm nói: “Tốt nhất là chúng ta nên đi thôi...”
“Tớ... Tớ phải đi trước đây, mẹ tớ có lẽ đang ở ngoài cổng chờ tớ... Tớ... Đi trước đây.”
Dứt lời, cô bé đeo kính bỏ chạy.
Đã có một cô bé chạy khỏi thì mấy cô bé còn lại làm sao còn dám ở lại nơi này, tất cả lục tục rời đi hết.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Nhạc Thính Phong và Thanh Ti.
Người đi cả rồi, Thanh Ti vui vẻ tiến lại, ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Anh Thính Phong, sao anh lại đến đây? Có phải là anh đặc biệt đến đây đón em không?”
Nhạc Thính Phong không trả lời câu hỏi của cô bé, chỉ chọc chọc vào cái trán nhỏ của cô: “Về sau đối với mấy kẻ không đầu không óc thế này, em không cần khách khí, cứ trực tiếp đánh bay bọn nó, biết chưa?”
Thanh Ti quệt miệng nói: “Nhưng mà em đánh không lại bọn họ mà? Bọn họ nhiều người đến thế kia mà.”
“Vậy thì em phải nói cho anh biết.”
Thanh Ti dùng sức gật đầu: “Vâng, về sau nếu có ai bắt nạt em, em nhất định sẽ nói cho anh Thính Phong để anh đến dạy dỗ bọn họ.”
“Ừ.” Nhạc Thính Phong vốn còn muốn nói thêm vài lời nhưng ngẫm lại thì vẫn là quên đi, về sau cậu sẽ ở đây, nhất định sẽ không để cô bé bị người ta bắt nạt như thế nữa.
Cô bé ngốc này, quả thật rất khiến người khác lo lắng mà.
Truyện convert hay : Ta Bạch Phú Mỹ Lão Bà