Nhiếp Thu Sính nghe thấy thế thì nở nụ cười, chọc chọc cánh tay của Du Dực: “Nói linh tinh gì thế, anh thế nào mà thất sủng chứ? Mau buông tay, bọn nhỏ sẽ xuống lầu ngay đó, anh làm thế không thấy xấu hổ sao?”
Du Dực không chịu buông, anh đau lòng nói: “Hiện tại trong mắt con gái anh chỉ có mỗi xú tiểu tử Nhạc Thính Phong kia thôi. Con gái anh đối với anh hờ hững quá, anh thương tâm quá.”
Nhất là khi hình dung cảnh trong tương lai con gái anh sẽ suốt ngày kêu một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, quẳng người làm cha như anh qua một bên, lòng anh vô cùng chua xót. Con gái anh nuôi còn chưa kịp lớn, còn chưa kịp nâng niu mà chớp mắt đã bị một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh bắt cóc.
Nhiếp Thu Sính Nghe thế thì dở khóc dở cười: “Hoá ra anh vì chuyện này mà thương tâm ư? Anh là người lớn rồi đó nha, vậy mà lại so đo ghen tị với một thằng bé sao. Thính Phong vừa mới tới đây, thằng bé còn nhỏ, Thanh Ti có thân thiết với thằng bé thì mới có thể giải trừ được những bất an trong lòng thằng bé chứ. Lại nói, bọn nhỏ đều là trẻ con, đương nhiên đều có đề tài chung mà.”
Là một người mẹ, Nhiếp Thu Sính thật ra cũng không cảm thấy có điều gì không ổn cả, ngược lại cô còn vô cùng vui vẻ.
Bình thường ở nhà Thanh Ti cũng không có nhiều bạn đồng trang lứa để chơi đùa. Ở nhà con bé vô cùng cô đơn. Giờ Thính Phong tới đây, hai đứa có thể làm bạn thân với nhau, Nhiếp Thu Sính cảm thấy điều này thật sự là tốt mà.
Về sau, hai đứa có thể cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cuối tuần còn có thể ra ngoài chơi, thật là tốt!
Hiện giờ cô đang mang tha, mặc kệ là thể lực hay tinh lực đều không thể giống như trước kia được, không thể vừa chăm Thanh Ti, vừa phụng dưỡng cha mẹ. Du Dực bình thường vẫn còn công tác nên thời gian chơi đùa với Thanh Ti cũng không nhiều. Nhạc Thính Phong tới đây, mọi chuyện đều có thể được giải quyết rồi.
Du Dực vẫn không chịu buông tay: “Mặc kệ, anh thương tâm, anh khổ sở, em an ủi anh đi...”
Anh cảm thấy vợ mình không hiểu được chuyện này. Giờ phút này, anh không còn lòng dạ nào mà toan tính trong lòng nữa cả.
Nhiếp Thu Sính vỗ vỗ lưng anh: “Được rồi được rồi, hôm nay anh có phải đi trực không?”
Du Dực: “Hôm nay anh buồn quá, anh không đi trực.”
Nhiếp Thu Sính không nhìn được cười nói: “Cấp dưới của anh nếu biết anh tuỳ hứng thế này, nhất định sẽ cười nhạo anh cho mà xem.”
“Anh mặc kệ... Dù sao hiện giờ anh không vuiiiiiii.”
Nhiếp Thu Sính đẩy đẩy ngực anh: “Được rồi được rồi, đi thôi nào, nếu để Thính Phong Nghe thấy anh như vậy thì nhất định sẽ ở trong lòng cười thầm anh đó.”
Du Dực nghiêm mặt: “Nó dám sao! Nó mà dám, anh nhất định sẽ cho nó một trận...”
Nhiếp Thu Sính chọc chọc trán Du Dực: “Anh dám sao, nếu anh thật sự dám đánh thằng bé, tối nay anh ngủ ngoài cửa đó, biết chưa. Thính Phong vừa mới tới đây, một đứa nhỏ lẻ loi một thân một mình đất khách quê người, mới đầu nhất định sẽ không thích ứng cho lắm. Anh là trưởng bối, đã không đối xử tốt với nó, giúp nó nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh thì thôi, lại còn muốn đánh nó nữa. Anh không sợ rằng mình sẽ làm anh trai em và chị Mi Mi thất vọng sao? Bọn họ tin tưởng chúng ta nên mới đưa đứa nhỏ tới đây.”
Du Dực bĩu môi, hừ, anh mới không tin là Hạ An Lan vì tin tưởng anh nên mới đưa con trai mình tới đây đó.
Nhất định là vì Nhạc Thính Phong làm bóng đèn quá sáng, quấy rầy cuộc sống tân hôn của vợ chồng người ta nên mới bị đưa tới đây.
Hạ An Lan là con cáo già âm hiểm như thế, làm sao có thể có lý do đơn giản như vậy được.
Ây dà, khổ thân anh quá, về sau chỉ có thể nhìn con gái mình vô tư lự với thằng nhóc thanh mai trúc mã kia...
Thấy Du Dực không nói lời nào, Nhiếp Thu Sính vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Lời của em, anh có nghe thấy không đó?”
Du Dực hoàn hồn, gật đầu: “Vâng, anh nghe được, nghe được mà. Lời của bà xã đại nhân, làm sao anh dám không nghe chứ. Em cứ yên tâm đi, anh nhất định... nhất định sẽ không gây chuyện mà. Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thính Phong, còn hơn cả ba ruột nữa kìa.”
Truyện convert hay : Bên Người Binh Vương Tiếu Tổng Tài