Đứa bé Thanh Ti này, nội tâm trong sáng, biết thỏa mãn, nụ cười của cô bé là thứ ấm lòng người nhất.
“Ba, chuyện ở trường học ba đừng nói với mẹ, nếu không chắc chắn mẹ sẽ lo lắng.”
Du Dực gật đầu: “Được, ba không nói.”
Chuyện của Chu Giai Oánh chỉ là một gợn sóng trong cuộc sống của Thanh Ti. Đã mấy ngày trôi quá, Chu Gia Oánh cũng không quay lại trường. Thời gian đầu, các bạn cùng lớp còn bàn tán chuyện của cô bé, sau này thì càng ít người nhắc đến.
Dù sao, Chu Giai Oánh cũng không phải là tất cả của ai đó, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Lớp Thanh Ti đổi giáo viên chủ nhiệm mới, là một thầy giáo trung tuổi, vóc dáng không cao, lúc giảng bài thì dí dỏm hài hước, có khả năng khơi gợi hứng thú học tập cho học sinh.
Còn về cô Tôn, Thanh Ti hoàn toàn không biết gì về tình hình của cô ấy.
Sau khi cô Tôn bị khai trừ, không lâu sau, Sở Giáo Dục cũng hủy bỏ giấy chứng nhận tư cách giáo viên của cô ta.
Có người nhìn thấy cô Tôn chạy đến Phòng Giáo Dục Huyện làm loạn, đến trường làm loạn, còn chạy đến chỗ hiệu trưởng làm loạn, nhưng đều vô ích, hủy bỏ là hủy bỏ. Sau này, cô ta khó mà làm giáo viên được nữa.
Thanh Ti không hề biết những chuyện này, cô bé hòa nhập với cả lớp, làm quen bạn mới, mỗi ngày đều học những kiến thức khác nhau, về đến nhà thì có ba mẹ, có món ăn khoái khẩu, không cần phải chịu đói nữa, không cần sợ không có tiền mua đồ dùng học tập.
Thanh Ti cảm thấy cuộc sống của cô bé tốt đẹp y như một giấc mơ.
Mỗi buổi sáng thức dậy, Thanh Ti đều nói với bản thân mình: “Mình phải hết sức quý trọng cuộc sống hiện tại, phải đối xử tốt với ba mẹ. Mình hy vọng ba mẹ có thể ở bên nhau.”
Trong khi Thanh Ti còn không biết gì, thì vụ ly hôn của Nhiếp Thu Sính và Yến Tùng Nam cuối cùng cũng có tin tức, giấy triệu tập của tòa án đã được gửi đến Yến gia ở Lạc Thành.
Người nhận được giấy triệu tập đương nhiên không phải là Yến Tùng Nam, bởi vì hắn ta vẫn còn đang nằm viện. Hắn ta ở bệnh viện của thành phố lân cận không được, lại chuyển đến bệnh viện của một thành phố khác, mà Diệp Linh Chi hoàn toàn không biết chuyện này. Đương nhiên cô ta cũng lười đi hỏi.
Giấy triệu tập của tòa án được đưa đến tay của Diệp Linh Chi. Trước khi mở ra, cô ta còn không biết nó là cái gì, đợi sau khi mở ra nhìn rõ thứ bên trong, cô ta tức đến nỗi muốn xé tan nó luôn, may mà bị người bên cạnh cản lại.
Diệp Linh Chi tức giận giậm chân. Cô ta chạy đến Diệp gia đưa giấy triệu tập cho ba cô ta: “Ba, ba xem này. Con tiện nhân già kia, cô ta lại dám đệ đơn ly hôn trước. Cô ta phạm sai lầm rồi. Cô ta là cái thá gì chứ? Chắc chắn cô ta đang muốn nói cho con biết, Yến Tùng Nam là người đàn ông cô ta không cần. Con lượm lại thứ rác rưởi mà cô ta không cần.”
Điều mà Diệp Linh Chi không muốn để người khác biết nhất chính là chuyện cô ta lấy một người đàn ông đã từng có vợ.
Cô ta luôn cảm thấy bản thân mình giỏi hơn người vợ ở quê của Yến Tùng Nam gấp trăm lần, là một người phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ như cô ta, nhất định phải có người tung hô thì cô ta mới cảm giác bản thân mình cao quý.
Cho nên, cô ta luôn muốn chờ xem Nhiếp Thu Sính chạy tới khóc lóc kêu gào, bám chặt không chịu rời khỏi Yến Tùng Nam; nhưng Yến Tùng Nam lại quyết tâm ruồng bỏ Nhiếp Thu Sính.
Kết quả, lần này thì hay rồi. Không những không được xem màn kịch mà cô ta muốn thấy nhất, ngược lại lại thấy một tờ giấy triệu tập của tòa án; hơn nữa còn là Nhiếp Thu Sính đệ đơn kiện yêu cầu được ly hôn với Yến Tùng Nam.
Điều này đồng nghĩa với việc gián tiếp tát cho cô ta một cái bạt tai thật đau. Người đàn ông người ta không cần, cô ta còn bám lấy.
Nếu như Yến Tùng Nam ở trước mặt Diệp Linh Chi, cô ta nhất định sẽ trút lên đầu anh ta.
Ông Diệp sau khi nhìn thấy giấy triệu tập, cau mày: “Con gấp gì chứ?”
Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản