Du Dực đang móc tiền ra trả, nghe tiếng Nhiếp Thu Sính gọi vậy liền giật mình, sau đó tim đập thình thịch.
Anh chưa kịp vui mừng quay lưng qua, anh biết nếu không có chuyện gì thì Nhiếp Thu Sính sẽ không gọi anh như vậy.
Du Dực xách cà chạy qua đó: “Sao vậy?”
Nhiếp Thu Sính nhìn Du Dực, trong lòng đã có chút an tâm, kéo tay anh lại: “Anh xem xem, chị này bảo người trên tờ rơi này hơi giống em, em thấy cũng giống, anh xem đi?”
Du Dực cũng không kịp cảm nhận cảm giác được Nhiếp Thu Sinh kéo tay là thế nào, nhanh chóng cúi đầu xem.
Anh nhíu mày, hình như đọc rất nghiêm túc, đọc xong liền nói: “Không giống, chỗ nào giống chứ, kém xa em, em đẹp hơn cô ta nhiều lần.”
Nhiếp Thu Sính mặt đỏ ửng, đánh nhẹ vào cánh tay anh: “Nói linh tinh.”
Du Dực cười và nói: “Anh nói thật mà, để bà chủ nói xem, anh nói đúng không? Người trên tờ rơi này xinh đẹp được bằng em sao?”
Bà chủ bán thịt trông hai vợ chồng liếc mắt đưa tình trêu đùa nhau, nhìn là biết vợ chồng lâu năm, xem ra họ còn có con cả rồi, chắc chắn không phải người trên tờ rơi tìm người.
Tuy nhiên chồng cô ấy nói đúng, vợ anh ấy thật sự đẹp hơn người trong bức ảnh in trên tờ rơi nhiều.
“Này cô em, chồng cô nói đúng đó, cô đẹp hơn người trên hình nhiều.”
Hình của Nhiếp Thu Sính trên tờ rơi vẫn còn là hình lúc cô kết hôn với Yến Tùng Nam, lúc đó cô còn nhỏ, gia đình lại khó khăn, khuôn mặt xanh xao, vừa vàng vừa ốm, áo mặc trên người vừa cũ vừa nhà quê.
Nhưng Nhiếp Thu Sính bây giờ, dạo này không cần dậy làm việc khi trời còn chưa sáng, không cần làm nông dưới nắng trời oi bức, buổi tối được ngủ sớm, ăn uống cũng tốt hơn.
Không cần cần chịu nắng chịu gió, Du Dực còn mua cho cô rất nhiều mỹ phẩm, còn có những bộ trang phục theo xu hướng hiện giờ, làn da trắng hồng, khuôn mặt có thịt, dáng vẻ yểu điệu mảnh mai, đôi mắt long lanh như hột nhãn, giờ đây cho dù có đứng trước Yến Tùng Nam thì cũng chưa chắc anh ta đã nhận ra cô.
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt tía tai: “Chị đừng trêu em mà, chị cân cho em chỗ thịt này đi?”
Bà chủ cân xong lại tặng thêm cho cô hai ống xương.
Hai người rời khỏi, Du Dực một tay xách rau, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai Nhiếp Thu Sinh, nhìn từ đằng sau giống hệt cặp vợ chồng ân ái.
Họ nghe tiếng bà chủ từ đằng sau: “Nếu tôi có được cô vợ xinh đẹp vậy, tôi sẽ thương yêu lắm đấy …”
Không biết tại sao, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy mặt nóng bừng như có thể rán trứng được vậy.
Cuối cùng cũng ra ngoài chợ, bàn tay Nhiếp Thu Sính ướt đẫm mồ hôi: “Lúc nãy …”
Du Dực ngắt lời cô: “Đừng vội, lên xe hẵng nói.”
Anh mở cửa xem, đỡ Nhiếp Thu Sính lên xe.
Xe bắt đầu lăn bánh, Nhiếp Thu Sính nói: “Bọn họ đã dán cả tờ rơi tìm người hết, kiểu này … thật sự không trốn được nữa rồi.”
Du Dực thì lại không chút lo lắng: “Cũng sắp đến thời điểm rồi, giờ không cần trốn nữa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
Nhiếp Thu Sinh biết nhà họ Diệp tìm đến, nhất định là do muốn giết cô, cô không nhẫn tâm liên lụy đến Du Dực.
Cô nói: “Em sợ …”
“Có anh ở đây mà, đừng sợ.”
Nói xong, bỗng nhiên Du Dực cười cười nói: “Anh cũng là ‘ba nó’ rồi mà, tự nhiên phải giúp em đến cùng, nếu không, làm sau có thể đối mặt với em chứ.”
Nhiếp Thu Sinh …
Truyện convert hay : Nhất Vãng Tình Thâm, Phó Thiếu Đầu Quả Tim Ái Thê!