Bà ta chưa dứt lời, thì đã bị một cái gậy từ đâu bay tới đập thẳng vào mặt, đau đến mức bà ta kêu ré lên. Đó chính là cây gậy lúc trước còn trong tay ông anh bà.
Thanh Ti mừng rỡ như thể muốn nhảy cẫng lên trong vòng tay Du Dực. Cô bé ôm cổ Du Dực, nói liên hồi: “Ba tuyệt quá, ba tuyệt quá…”
Đến Nhiếp Thu Sính cũng cảm thấy hai mắt mình không có cách nào rời khỏi Du Dực, anh quả là… quá lợi hại.
Trong mắt mọi người, hình ảnh của Du Dực lúc đó còn chói lòa hơn cả ánh nắng buổi sớm, không ai có thể rời mắt khỏi anh được.
Rất nhanh, máu từ từ chảy ra từ mũi của bà Đào. Bà ta sờ thấy máu trên mặt mình, kêu to: “Ối, giết người, giết người… mọi người đến đây mà xem này, cứu tôi với, cứu tôi với…”
Nhưng không ai dám động đậy, đến cả người nhà bà ta cũng sợ đến mức lùi về đằng sau, không dám đến gần, bọn họ đều không muốn gãy tay gãy chân.
Du Dực nhìn thấy ba của Sở Yêu đang đứng bên ngoài nhìn vào.
Nhẹ nhàng nói: “Cục trưởng Sở, những người này làm nguy hại an ninh công cộng, công khai cướp bóc của cải, sử dụng bạo lực ức hiếp người vô cớ, đe dọa sự an toàn của gia đình tôi, lẽ nào công an các anh không quản sao?”
Những người đứng xung quanh bắt đầu hắng giọng, mặc dù nhóm người kia đông như vậy cũng không phải là đối thủ của Du Dực, nhưng… Du Dực nói có lí quá!
Cục trưởng Sở lập tức đi đến gần: “Quản quản quản... tất nhiên là phải quản rồi, những người này phá vỡ trật tự công cộng của huyện ta, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, lại còn đến khu chúng ta gây chuyện, nên càng phải làm nghiêm hơn. Cậu cứ yên tâm, tôi đã gọi Tiểu Vương đem người đến rồi, lập tức bắt bọn chúng giải đi.”
Cục trưởng Sở thật sự cảm thấy đầu óc bà vợ nhà họ Đào có vấn đề, gọi người đến khu tập thể Ủy ban huyện gây chuyện, không lẽ thần kinh không bình thường?
Cũng không nghĩ xem sống ở đây toàn là những nhân vật như thế nào. Với địa vị học thức như chồng bà ta, làm đến nghỉ hưu chật vật lắm cũng chỉ lên đến cán bộ Cục, bất cứ ai ở khu này cũng có thể đè được hắn.
Chạy đến đây gây chuyện, còn không phải tự mình đi chết hay sao?
Chỉ là ông muốn hóng chuyện chút thôi, chứ những người này, ông cũng đều sẽ bắt hết lại.
Bà Đào vừa nghe thấy cục trưởng Sở muốn bắt họ đi, vô cùng hoảng hốt, vội vàng nói: “Cục trưởng Sở, sao anh có thể làm thế được, con gái tôi bị đánh gãy răng, nhà bọn họ không xin lỗi, không bồi thường, nên tôi mới gọi anh tôi đến đòi lại công bằng… thật oan uổng quá đi.”
Cục trưởng Sở chậm rãi nói: “Đòi công bằng, sau không dùng cách nào hợp pháp, anh chị đang làm cái gì ở đây? Tụ tập gây gổ, phá vỡ trật tự công cộng, dùng bạo lực ức hiếp người, gây nguy hại cho sự an toàn của người khác, không bắt các anh các chị thì bắt ai?”
Bà Đào lần này bị dọa sợ chết khiếp, bà ta không ngờ rằng sự việc lại đến nông nỗi này.
Bà ta lùi dần lại phía sau, hai tay xiết chặt: “Chúng tôi… chúng tôi không phải…”
Mặt bà Đào lộ rõ sự sợ hãi, bà ta chỉ nghĩ rằng người đông dễ giải quyết, đông người thì Du Dực sẽ phải sợ, không biết chừng sẽ đạt được nguyện vọng, không ngờ lại đến mức này.
Cục cảnh sát huyện ngay gần đây, không lâu sau, đội trưởng Vương đem người đến, không nói lời nào, lập tức áp giải tất cả những người bên nhà bà Đào đi.
Cho dù bọn họ kêu gào xin xỏ thế nào cũng vô ích, đều bị đem đi.
Những kẻ gây gổ đều bị bắt hết rồi, mọi người xung quanh cũng dần giải tán, thế nên… các lãnh đạo ủy ban nhân dân huyện hôm nay đều đi làm muộn.
Thanh Ti nằm trên vai Du Dực, mừng rỡ reo lên; “Ba thật là lợi hại…”
Truyện convert hay : Luân Hồi Nhạc Viên