Du Dực áp chế tiếng nói, ánh mắt âm lãnh, mang theo lệ khí tàn nhẫn, Yến Tùng Nam nhìn thấy liên tiếp lùi về phía sau.
Trên đầu rõ ràng là mặt trời chói bang, dưới chân nhựa đường dường như có thể nướng chảy người đi ở bên trên, trên người nóng đến chảy mỡ, nhưng dù là ngày nóng như vậy, Yến Tùng Nam lại cảm thấy xương cốt đều lạnh, người trước mắt, tựa như bất cứ lúc nào đều có thể giết chết hắn.
"Anh... anh, anh đừng có làm bậy." Yến Tùng Nam sợ đến mức run rẩy.
Du Dực lành lạnh nói: "Nếu anh không ký tên lên cái giấy thỏa thuận ly hôn kia, cho dù là Diệp gia không giết anh, tôi cũng sẽ giết anh."
Yến Tùng Nam sợ đến mức lại liên tiếp lui về phía sau, mãi cho đến lui ba bốn bước, hắn mới có chút bình tĩnh: "Anh, anh... anh là chiếm đoạt vợ người, anh..."
Du Dực thờ ơ nhìn hắn: "Chiếm thì sao, cô ấy vốn là không nên kết hôn với anh, nếu như tôi gặp cô ấy sớm vài năm, anh cho rằng anh còn phần?"
Nếu anh quen Nhiếp Thu Sính sớm vài năm thì sao còn có thể để cô trải qua quãng thời gian như thế này?
Còn có cả tên khốn khiếp Yến Tùng Nam này nữa?
Bây giờ cô là vợ của Yến Tùng Nam thì sao, dù gì cũng rất nhanh không phải nữa rồi.
Yến Tùng Nam người này, không có bất kỳ trở ngại hay ảnh hưởng gì đến việc anh muốn kết hôn với Nhiếp Thu Sính.
Hắn đồng ý hay không đều không quan trọng, dù sao... kết quả đều giống nhau.
Yến Tùng Nam vừa tức vừa sợ, chỉ vào anh, "Anh, các người... hai kẻ... cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm việc xấu... anh không sợ tôi chạy tới nói với Diệp Kiến Công về chuyện của anh sao."
Du Dực nở nụ cười, nụ cười kia làm cho Yến Tùng Nam càng thêm rét lạnh: "Anh nói đi, nói cho ông ta biết, anh cùng tôi thông đồng với nhau, che giấu manh mối, làm cho bọn họ chậm trễ không tìm thấy chúng tôi, tôi nghĩ đến lúc đó, chờ anh nói, Diệp Kiến Công muốn giết đầu tiên chính là anh."
Du Dực nói đúng, lão già Diệp Kiến Công kia không nói hai lời sẽ làm thịt hắn trước.
Hắn cảm giác mình đúng là con mẹ nó không may, trước có sói, sau có hổ, hắn cũng không thể đối phó bao nhiêu thứ như thế.
Lúc trước hắn lựa chọn giúp đỡ Nhiếp Thu Sính cũng không biết là đúng hay sai.
Du Dực hiện giờ chưa muốn kích động Yến Tùng Nam quá mức, thanh âm anh hòa hoãn một chút, nói: "Kỳ thật... anh chỉ cần thành thật ly hôn, ngoan ngoan nghe lời tôi phân phó, tôi sẽ không làm khó anh, bởi vì cái tôi muốn rất đơn giản, tôi chỉ là muốn Nhiếp Thu Sính làm vợ của tôi, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng anh, ngược lại... tôi còn có thể giúp anh tiêu diệt Diệp gia, anh là người thông minh, giữa tôi và Diệp gia có lẽ anh đã sớm có lựa chọn rồi, cần gì phải giãy giụa ở đây."
"Tôi... tôi..." Hắn rất tức giận, bị một tên gian phu đội cho mình nón xanh uy hiếp như vậy, hắn cảm thấy mình thật sự là uất ức cực độ rồi.
Rõ ràng vợ là của mình, con là của mình, nhưng bọn họ lại cùng người đàn ông này sống chung một chỗ.
Mà bây giờ, hắn hết lần này tới lần khác còn phải giúp đỡ đôi cẩu nam nữ này, thật sự là.... tự tay cắm sừng cho mình.
Du Dực thản nhiên nói: "Anh chẳng qua chỉ là tức giận thôi, thực ra anh cho tới giờ đều không thích Thu Sính, càng không quý trọng cô ấy, anh không có làm tròn trách nhiệm của người chồng đối với cô ấy, càng không phải là một người ba tốt, mẹ con bọn họ đối với anh mà nói, không đáng một đồng, anh chưa từng để bọn họ trong lòng, bây giờ cần gì phải làm ra bộ dạng mình mới là người bị phụ lòng, những năm nay rốt cuộc là ai phụ ai, anh phải hiểu hơn ai hết chứ!"
Du Dực nói làm cho Yến Tùng Nam cảm giác mặt giống như bị đánh, vừa đau vừa bỏng.
Thật sự là hắn chưa từng có bất cứ trách nhiệm nào, nhưng hắn vẫn muốn yêu cầu, Nhiếp Thu Sính làm một người vợ tròn bổn phận.
Truyện convert hay : Ta Tuyệt Sắc Tổng Tài Lão Bà