“Em cầm điện thoại đưa cho Du Trạm, anh muốn nói với nó mấy câu”
“Vâng... Được ạ, anh chờ một chút...”
Một lát sau, Thanh Ti mới cầm điện thoại đưa đến bến tại Du Trạm: “Tiểu Trạm, điện thoại của anh này, em nói chuyện với anh đi...”
“Anh..” Du Trạm kêu vang một tiếng vào điện thoại.
Nhạc Thính Phong nghe thấy giọng nói non nớt gọi mình ầm ĩ kia thì tâm tình vẫn không tốt chút nào.
“Sao em lại chạy đến phòng chị gái vậy? Một tuần nay em đã chạy sang vài lần rồi hả?”
Du Trạm nép vào lòng Thanh Ti, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm khiến ai nhìn thấy cũng muốn cắn một miếng.
Bé nói: “Mới có bốn lần thôi mà...”
Nhạc Thính Phong bị cậu nhóc làm tức đến bật cười: “Còn nói mới bốn lần hả, tuần này đã được mấy ngày?”
Hôm nay mới thứ sáu thôi nhóc.
Du Trạm rầm rì rầm rì, bé mặc kệ, dù sao thì bé vẫn thích ngủ cùng với chị gái của bé.
Lúc trước khi Thanh Ti phải đi học, Du Trạm luôn muốn được ngủ cùng chị nhưng mọi người trong nhà không đồng ý, sợ bé sẽ làm ảnh hưởng sự nghỉ ngơi của chị, nhưng từ khi chị bé được nghỉ đông, Du Trạm không thèm để ý nữa, ba mẹ bé cũng không quản được bé, dù nói gì thì bé cũng muốn trèo lên giường ngủ cùng chị.
Thanh Ti cũng rất thích em trai mình, dù sao hiện giờ cô bé cũng không phải đi học, ngày nào cũng ở nhà, để cô bé ôm em trai ngủ thế này cũng không có vấn đề gì.
Nhạc Thính Phong muốn đuổi thẳng cổ thằng nhóc Du Trạm đang tạm trú bất hợp pháp trong phòng Thanh Ti đị: “Em là nam tử hán có biết không hả? Không thể suốt ngày bám dính lấy chị em như thế, chị em sẽ mệt lắm đó, em không thấy em béo như thế hả, béo như một tảng thịt luôn! Chị em mà ôm em là bất động không đứng dậy nổi còn gì?”
Du Trạm không muốn nghe không muốn nghe, bé mặc kệ, mặc kệ, bé muốn ở cạnh chị Thanh Ti, muốn ngọt ngào gọi chị ơi, muốn ôm ôm, muốn thơm thơm.
Thanh Ti không thể cự tuyệt nổi nên đành nói với Nhạc Thính Phong: “Anh, không sao đâu ạ. Dù sao thì giờ em cũng không phải đi học, Tiểu Trạm sang ngủ cùng em cũng được. Chờ đến khi em đi học thì em sẽ để em ấy ngủ riêng, giờ em ấy vẫn còn nhỏ mà, anh đừng mắng em ấy như thế...”
Nhạc Thính Phong nghiến răng, thằng nhóc này còn giả vờ đáng thương nữa chứ. Cậu nghĩ nếu giờ mình mà ở nhà thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ chạy tới lôi thằng nhóc kia về phòng, để nó tự ngủ riêng, xem xem nó còn đùa giỡn cái quỷ gì.
Nhạc Thính Phong đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại bị ngắt. Cậu a lô thêm vài tiếng nhưng không còn âm thanh gì nữa, Nhạc Thính Phong đen mặt, tám phần là thằng nhóc kia cố tình cúp máy rồi.
Quả nhiên một lúc lâu sau cậu mới nhận được tin nhắn của Thanh Ti.
Thanh Ti: Anh, vừa rồi Tiểu Trạm không cẩn thận nên đã cúp điện thoại, em ấy cầm di động chơi một lúc nên vừa rồi em không có cách nào để nhắn tin cho anh được. Em đi ngủ đây, anh cũng thế nhé, buổi tối anh đừng thức khuya. Nếu anh không muốn ở trường học thì mau mau trở về đi anh, dù sao thì thành tích của anh tốt như vậy rồi.
Tin nhắn này nói cho Nhạc Thính Phong biết giờ Thanh Ti đang ôm thằng nhóc mập mạp kia ngủ.
Nghĩ vậy tâm trạng Nhạc Thính Phong liền xấu hẳn. Thằng nhóc Du Trạm thật sự là càng lớn càng có tố chất lưu manh.
Nhưng những gì mà Thanh Ti nói sau đó lại khiến Nhạc Thính Phong bình tĩnh lại, đúng vậy, sao cậu cần phải tiếp tục ở lại trường chứ? Trời thì lạnh thế này, ngồi trong trường học làm gì khi mà cậu nhắm mắt lại cũng vẫn hiểu toàn bộ tri thức học tập chứ. Còn không bằng về nhà để dạy dỗ thằng nhóc Du Trạm kia, nó béo quay béo quắt như thế cơ mà, cần phải giảm béo rồi.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ta Chính Là Thần Hào