Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đương nhiên rồi! Chúng ta là anh em tốt cơ mà, trừ khi cậu không muốn làm bạn bè với bọn này
u
nữa.”
Lầm Trầm mỉm cười, nét u buồn trên gương mặt thiếu niên tan biến trong giây lát, cậu vườn nắm tay lên. Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong cũng nắm tay phải thành quyền, chạm nắm tay cùng Lâm Trầm.
Lâm Trầm nói: “Thế là tớ an tâm rồi, tớ đi đây. Cám ơn mọi người, hẹn gặp lại ở trường thi nhé”
Nhạc Thính Phong: “Hẹn gặp lại ở trường thi”
Lộ Tu Triệt: “Hẹn gặp lại ở trường thi”
Lầm Trầm ngồi trên xe, đến khi xe khởi động, cậu quay đầu lại thấy vẫn thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đứng nhìn xe cậu rời đi. Lâm Trầm ra sức vẫy tay cùng bọn họ dù không chắc bọn họ có thể nhìn thấy cậu hay không.
Cậu còn thầm thì thêm một câu: “Cám ơn các cậu...”
Sau khi chiếc xe chở Lâm Trầm đi xa dần, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong vẫn đứng dưới lầu kí túc xá, ngẩng đầu nhìn căn phòng trên tầng 5 của bọn họ. Chỉ vài tháng nữa thôi, khi đến đợt khai giảng, sẽ có một nhóm học sinh mới dọn tới căn phòng này, khi đó bọn họ cũng sẽ bắt đầu hành trình của bản thân mình.
Nhạc Thính Phong khoác vai Lộ Tu Triệt: “Đi thôi.”
Lộ Tu Triệt gật đầu nhưng cũng không bước đi ngay, cậu nói: “Thính Phong, cậu còn nhớ hồi bọn mình mới nhập học không?”
Nhạc Thính Phong: “Nhớ rõ, mọi chuyện dường như mới diễn ra ngày hôm qua.”
Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Đúng vậy, đúng là như mới hôm qua thôi thật, tớ nghĩ rằng, sau này, dù cho có bao nhiêu năm trôi qua, dù cho có được học cùng cậu nữa hay không thì quãng thời gian này vẫn là quãng thời gian tuyệt vời nhất, vui vẻ nhất của tớ.”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ bĩu môi: “Ít nói mấy lời buồn nôn kiểu này đi, không là tớ đá cậu đó.”
Lộ Tu Triệt thở dài: “Những lời tớ nói với cậu là thật lòng mà. Không chỉ ở mà cả đám Lâm Trầm, Mạnh Hoành, bọn họ chắc chắn đều sẽ nghĩ như vậy cả thôi. Đối với chúng tớ mà nói, thật sự nhờ có cậu mà ba năm này mới không uổng phí...”
Những lời của Lộ Tu Triệt đều là sự thật, là những lời từ tận đáy lòng của cậu. Trước kia cậu luôn hi vọng mình có thể nhanh chóng lớn lên, nhưng hiện giờ, khi bọn họ đứng giữa ngưỡng cửa của tuổi thiếu niên và trưởng thành, trong lòng Lộ Tu Triệt bỗng nhiên lại cảm thấy bàng hoàng.
Thế giới của người trưởng thành quả thật có muôn vàn hấp dẫn nhưng lại có rất nhiều khiêu chiến.
Nhạc Thính Phong đá chân cậu ta: “Đừng than thở nữa, tớ không có thời gian đứng đây với cậu đầu, cậu không đi thì tớ đi trước dó...”
“Cậu xem cậu đi, đúng là một chút thời gian cũng không thèm dành cho tớ mà. Khó có dịp tớ có thể tự ngẫm nghĩ về sự đời như thế, ấy vậy mà cậu chả chịu cho tớ nghĩ thêm một lát gì cả”
“Cậu sẽ hiểu được thôi, không phải vậy sao?”
Hai người tranh cãi đến tận cửa xe, mãi đến khi chiếc xe chở bọn họ đi tới cổng lớn của trường Số 1. Khi thấy bác bảo vệ, Lộ Tu Triệt hạ xuống cửa kính xe xuống, hô to: “Tạm biệt bác..”
Bình thường bác bảo vệ vẫn luôn rất nghiêm túc nhưng trong những ngày gần đây bác cũng trở nên rất từ ái, bác còn vẫy tay: “Tạm biệt các cháu, sau này thường xuyên ghé về thăm trường nhé”
Truyện convert hay : Chí Tôn Tu La