Con mắt Du Huy nhìn chằm chằm vịt quay, hận không thể lập tức nhào tới, một ngụm nuốt toàn bộ vịt quay, nó gật đầu: "Đúng, mẹ cháu chính là nói như vậy."
Đôi mắt nó trông mong nhìn DU Dực: "Cháu có thể ăn được chưa?"
Du Dực khoát tay.
Ánh mắt Du Huy sáng lên, liền nhào tới, xé một cái đùi vịt quay ra, há mồm chính là một ngụm lớn: "Ngô... Ăn ngon quá, ăn ngon quá đi... "
Du Dực thở dài, thằng bé này đoán chừng trong đầu chỉ có ăn, anh hỏi: "Dây chuyền đâu."
Du Huy vừa ăn vừa nói: "Cháu... Mẹ cháu nói... Ừm... Nếu đã không thích thì trước hết cứ để ở chỗ bà ấy vậy."
Du Huy vừa nói xong, trong lòng Du Dực liền thầm nói một tiếng, nguy rồi, Hạ Như Sương nhất định là phát hiện.
Người phụ nữ kia lòng dạ thâm trầm, nhất định là đã hoài nghi, anh không nên mạo hiểm như vậy.
Chỉ có điều, như thế này Du Dực xác nhận, dây chuyền này quả thật có vấn đề.
Về phần có phải là anh của anh đưa hay không, vậy thì khó mà nói.
Du Huy đang ăn vui vẻ, đột nhiên trong tay không còn một mống, vịt quay không còn, nó nhìn lại đuổi theo vịt quay, chi trông thấy, trong tay Du Dực giơ vịt quay rất cao, nó căn bản là với không tới.
Du Huy đang ăn hăng say, vịt quay này quá ngon đi, ngon hơn tất cả vịt quay trước đây nó ăn.
Đôi mắt nó trông mong nhìn Du Dực: "Chú, chú cho cháu ăn một miếng nữa đi, một miếng thôi... "
Du Dực nói: "Đem tất cả lời mẹ mày toàn bộ nói ra cùng tao nhắc lại một lần."
Du Huy ăn đầy miệng đều là dầu mỡ, cuống quít xoay quanh Du Dực: "Mẹ cháu nói rất nhiều, cháu cũng đã quên."
Du Dực câu lên khóe môi: "Vậy... Tao liền đem vịt quay này ném vào trong bồn cầu của mày, đoán chừng là mày có thể nghĩ tới."
Lúc này mà ném vịt quay đi, thì đúng là muốn mạng của Du Huy, nó vội vàng nói: "Không muốn không muốn, cháu nhất định sẽ nhớ thật tốt, cháu nhất định có thể nhớ tới... "
Du Huy lắp bắp đem lời Hạ Như Sương đã nói, đều lặp lại một lần, nó gãi đầu một cái nói: "Mẹ cháu nói, sợi dây chuyền của cháu, chính là một núi vàng bạc cũng không đổi được, nói... Chờ cháu trưởng thành sẽ biết, cháu cũng không hiểu... "
Du Dực không lên tiếng, đem vị quay một lần nữa đưa cho Du Huy.
Du Huy hoan hô một tiếng nhào tới gắt gao ôm lấy vịt quay, ăn từng ngụm từng ngụm.
Du Dực nheo mắt lại, bí mật ẩn giấu trong sợi dây chuyền này sợ rằng không chỉ ngày một ngày hai, cũng chưa thể rõ được. Hạ Như Sương đã có phòng bị, nếu lại đi hỏi, chỉ đưa đến cho cô ta hoài nghi.
Đoán chừng, cô ta đã bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể từ trong miệng Du Huy hỏi ra, là ai để cho nó hỏi.
Trong lòng Du Dực nhất thời lóe lên rất nhiều ý tưởng, trong đó liền có một cái ý nghĩ, giết chết Hạ Như Sương.
Thế nhưng sau khi giết chết cô ta, muốn lý giải lại về chuyện sợi dây chuyền sẽ chỉ càng khó hơn.
Chuyện này tạm thời gác lại một chút, anh cũng không muốn nhanh như vậy mang Nhiếp Thu Sính trở về, thế nhưng, xem ra, ắt là phải muốn thực sự trở về một chuyến, vì sợi dây chuyền kia, vì thân thế Nhiếp Thu Sính.
Bất quá những thứ này đều không phải việc trước mắt phải làm.
Anh bây giờ phải làm thế nào dạy Du Huy, để cho nó ngoan ngoãn nghe theo lời của mình, coi như một chốc, mẹ nó hỏi tới, nó cũng có thể giúp mình giấu diếm.
Du Dực con mắt nhìn thoáng qua vịt quay, thằng bé này thích ăn như thế, chỉ có thể ra tay trên phương diện thức ăn.
Trải qua một phen gần gũi (uy hiếp) thân thiết (ép buộc) bạn bè (thuận lợi) hòa hợp (dụ dỗ) nói chuyện, hai người đã thành lập nhận thức chung rất sâu sắc.
Du Dực cũng dặn Du Huy, nếu sau này, mẹ nó hỏi nó, liên quan tới chuyện dây chuyền, thì nó phải cắn chặt miệng, không được khai ra.
Truyện convert hay : Dị Đồng Cuồng Phi: Tà Đế, Quá Hung Mãnh!