Nhiếp Thu Sính mặt đỏ ngay lập tức, Du Dực vuốt mũi nói: "Khụ khụ, ba và mẹ sẽ cố gắng."
Nhiếp Thu Sính len lén nhéo cánh tay Du Dực một cái, anh mà còn không cố gắng sao!
Từ lúc nhận giấy kết hôn, Nhiếp Thu Sính chỉ có thể nói rằng, người đàn ông tên Du Dực đến độ tuổi này thực sự là... khí huyết sung mãn tràn trề, dường như tinh lực mỗi ngày đều dùng không hết vậy.
Điều chứng minh trực tiếp cho cảm giác ấy chính là mỗi ngày cô đều cảm thấy nhức mỏi đau lưng, tay chân rụng rời.
Nhiếp Thu Sính vốn dĩ nghĩ rằng đợi ổn định rồi thì mở một cửa hàng nhỏ, nhưng kết quả thì sao, mỗi buổi sáng cô càng ngày càng thức trễ hơn. Mỗi sáng, sau khi Du Dực đi làm và Thanh Ti đi học, cô đi chợ mua thức ăn, về nhà làm việc nhà, buổi tối thì "thức đêm" rất tiêu tốn sức lực, có chút thời gian là muốn ngủ bù giấc.
Còn chưa làm gì cả thì đã đến giờ Thanh Ti tan học, lại vội đi đón con.
Buổi chiều, Du Dực về, buổi tối có thời gian thì anh phụ vợ nấu cơm, có lúc cả nhà ra ngoài ăn, buổi tối... thì tất nhiên là...
Nhiếp Thu Sính cảm thấy bản thân mỗi ngày đều không làm được gì cả, nhưng lại cảm thấy, mỗi ngày đều trôi qua rất đầy đủ, không có khoảng thời gian nào rảnh rỗi, căn bản là không có sức lực để làm những chuyện khác.
Họ cũng không cần gì phải tránh thai, chừng nào có con cũng không phải điều mà con người ta có thể khống chế được.
Thanh Ti chống cằm, nhíu mày nói: "Nhưng mà, chừng nào mới có chứ ạ?"
Du Dực xoa đầu Thanh Ti: "Ngoan nào, nói cho ba biết, tại sao con lại muốn mau chóng có em trai vậy?"
"Chỉ là muốn có em trai ạ, con nhất định sẽ là người chị tốt, con làm được thật đấy." Thanh Ti nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như cô bé sợ Du Dực không tin cô bé vậy, nên liên tục bảo đảm đến hai lần.
"Ba và mẹ tin con, nhưng... cái này... việc em trai đó mà, ba mẹ sẽ cố, không phải mình muốn có là có được ngay, cái này còn xem duyên phận nữa." Du Dực không biết làm sao để giải thích cho Thanh Ti hiểu, việc có em trai không phải muốn là có được.
Thanh Ti không hiểu: "Duyên phận ạ? Nó là gì vậy ạ?"
Du Dực bị hỏi đến không biết phải giải thích thế nào, liền nhìn vợ cầu cứu.
Nhiếp Thu Sính tỏ vẻ cô cũng không biết nói như thế nào, anh tự giải thích cho con gái biết đi.
Du Dực nựng khuôn mặt Thanh Ti, cố gắng giải thích: "Duyên phận á, nó là... nếu ba mẹ cố gắng rồi, em trai sẽ có thể đến nhà chúng ta, điều đó chính là có duyên phận với nhà chúng ta, nếu như ba và mẹ đã cố gắng mà em trai con vẫn không đến, thì có nghĩa là... không có duyên phận với nhà chúng ta."
Vẻ mặt Thanh Ti ngay lập tức tỏ ra thất vọng: "Vậy em trai rốt cuộc có đến không ạ?"
Du Dực nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể có, có thể không."
Thanh Ti kéo tay anh: "Vậy thì làm sao có thể có ạ?"
Du Dực nhìn vẻ mặt thất vọng của Thanh Ti, trong lòng không nỡ, anh nói: "Ba mẹ sẽ cố gắng hơn nữa, có thể khả năng có sẽ nhiều hơn một chút..."
Thanh Ti nghe xong gương mặt lộ vẻ vui mừng, cô bé nắm lấy cánh tay Du Dực, "Ba ơi, vậy ba mẹ phải cố gắng đó nha, nhất định phải cố gắng nha! "
Nhiếp Thu Sính mặt đỏ bừng cả lên! Cô bé không biết cố gắng nghĩa là gì, nhưng cô biết!
Buổi tối, trước khi Thanh Ti đi ngủ, còn dặn dò hai người: "Ba mẹ, ba mẹ phải cố gắng để con sớm có em trai đó nha."
Du Dực: "Được, ba sẽ cố gắng."
Đóng cửa xong, Du Dực ôm lấy Nhiếp Thu Sính: "Đi nào, bà xã, chúng ta phải tiếp tục cố gắng hơn nữa để không làm cho con gái thất vọng phải không nào?"
Nhiếp Thu Sính:...
Truyện convert hay : Chư Giới Tận Thế Online