Du Dực ôm chặt lấy cô: "Đừng sợ, có anh ở đây, đừng quên là chồng em làm gì nhé, nếu cô ta có bất cứ động tĩnh gì anh đều biết hết, có anh ở đây, sẽ không ai làm hại được em."
Nhiếp Thu Sính áp mặt vào ngực Du Dực, cảm nhận hơi ấm trên người anh, một lúc lâu sau cô dần dần nhẹ nhõm trở lại.
Cô hỏi: "Anh… Du Dực, sao... sao anh biết rõ vậy?"
Du Dực cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, nói: "Bởi vì... người phụ nữ đó là vợ của anh trai anh."
Nhiếp Thu Sính thốt lên kinh ngạc: "Cái gì?"
Vợ của anh trai anh ấy, còn không phải là... chị dâu của anh ấy?
Du Dực sợ rằng Nhiếp Thu Sính tưởng mình sẽ đứng về phía Hạ Như Sương, nên vội nói: "Vợ đừng lo, anh là chồng của em, đối với anh em mới là quan trọng nhất. Người đàn bà đó tên là Hạ Như Sương, gả vào nhà họ Du từ mười năm trước, anh cực kì có ác cảm với ả ta, em tuyệt đối đừng nghĩ rằng anh sẽ giúp ả ta, cho dù không có em, anh cũng sẽ không giúp đồ tiện nhân ấy."
Bàn tay Nhiếp Thu Sinh bất ngờ run lên, tiện nhân?
Du Dực đúng là… vô cùng ghét và hận người đàn bà đó.
Từ trong ánh mắt và lời nói của Du Dực, Nhiếp Thu Sính đều có thể cảm thấy ác cảm rất lớn của anh với người đàn bà đó.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút tò mò, liền hỏi: "Cô ta… cô ta...Sao anh lại ghét cô ta như vậy? Hình như anh không phải chỉ vì chuyện của em mà ghét cô ta?"
Du Dực ôm lấy Nhiếp Thu Sính ngả người dựa lưng về phía sau: "Thực ra… anh có một chuyện đã giấu rất nhiều năm nay, chưa từng nói với ai."
"Chuyện gì vậy? Có thể nói cho em biết không?"
Du Dực hôn lên má cô: "Anh có thể nói, nhưng... em nghe xong không được giận."
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Được, em không giận."
"Chuyện này anh đã giấu trong lòng rất nhiều năm nay rồi, mỗi lần nghĩ lại, đều cảm thấy buồn nôn, như kiểu năm đó đã nuốt phải một con gián vậy. Em cũng biết nhiều năm nay anh không về nhà chính là vì ả ta, Hạ Như Sương."
"Tại sao?"
"Lần trước anh về nhà là khi Du Hí tròn một tuổi. Buổi sáng anh về nhà, tối liền rời đi ngay, nguyên nhân là… Hạ Như Sương giữa đêm cởi hết quần áo, xông vào phòng anh, định... quyến rũ anh!"
Khi Du Dực nói ra những lời này, mặt đầy kinh tởm, biểu cảm đó còn buồn nôn hơn nuốt phải một con gián.
Chuyện này anh giấu kín trong lòng nhiều năm nay, chưa từng nói với ai, đây là lần đầu tiên nói ra với người khác.
Năm đó anh về nhà buổi sáng, đến tối Hạ Như Sương liền rón rén vụng trộm đi đến phòng anh, quả thật khiến cho Du Dực quá kinh tởm, may mà anh đang ngủ thấy có động tĩnh liền bật dậy ngay, không cho Hạ Như Sương có cơ hội quyến rũ, thẳng tay vứt cô ta ra ngoài, còn anh, rời đi ngay trong đêm, từ đó đến nay chưa quay trở về nhà họ Du.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến làm to chuyện, gọi cả nhà ra, nhìn bộ mặt thật của con tiện nhân đó.
Thế nhưng, anh biết rằng, nếu làm lớn chuyện, thì cả nhà sẽ không còn ngày bình yên nào nữa, ba mẹ anh vốn giữ thể diện, cơ bản sẽ không muốn làm ầm ỹ.
Hơn nữa lúc đó cả nhà đều đang cung phụng Hạ Như Sương, ai bảo cô ta bước ra từ nhà họ Hạ.
Bản thân Du Dực cũng ghét gia đình ấy, chỉ mong một đi không bao giờ phải quay về nữa.
Nhiếp Thu Sính nghe xong, kinh ngạc đến nỗi hai con ngươi mắt như muốn rớt ra ngoài.
"Cái gì, cô ta… cô ta... lại có thể làm chuyện mất mặt như vậy?" Quyến rũ em chồng, một người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng đến thế nào mới có thể làm được chuyện đó.
Du Dực than thở: "Thế nên, biết tại sao anh lại kinh tởm con đàn bà đó thế rồi chứ?"
...
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Y Cuồng Thê