Đó là một người sẽ cùng ba tranh giành con và mẹ của con.
Lời này, hiên tại cho Du Dực hai cái lá gan anh cũng không dám nói ra.
Thanh Ti kéo lấy lỗ tai Du Dực: "Nhưng mà trông ba có vẻ giống như rất không vui."
Vẻ mặt Du Dực thành thật: "Con nhất định là nhìn lầm rồi, ba là cảm động đó, vui vẻ thay cho mẹ con, ba chỉ là không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi."
Anh đương nhiên là vui, bà xã rốt cuộc đã tìm được người thân, đây đúng là việc đáng chúc mừng, chỉ là... trong lòng sẽ có một ít ai oán mà thôi.
Vì sao, nhà mẹ vợ của anh lại là... Nhà họ Hạ chứ!
"Thật không?"
Du Dực: "Đương nhiên là thật!"
Hạ An Lan buông Nhiếp Thu Sính ra, thò tay lau nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc, ngày mai anh sẽ đưa em về nhà gặp ba mẹ, nếu như bọn họ biết em còn sống, không biết sẽ vui mừng đến thế nào..."
Nhiếp Thu Sính có chút xấu hổ lau lau nước mắt trên mặt: "Bọn họ... cũng khỏe chứ?"
Hạ An Lan lắc đầu: "Từ sau trận hỏa hoạn đó, thân thể của mẹ liền hoàn toàn suy sụp, những năm này trên mặt bà, anh nhìn thấy ngoại trừ nước mắt vẫn là nước mắt, hai chân của bà giờ đây đã không thể cử động, tinh thần lúc tốt lúc xấu, bà đến bây giờ vẫn thường xuyên kêu tên của em, nếu như bà nhìn thấy em nhất định sẽ vui mừng, nói không chừng, thân thể còn có thể tốt lên."
Trong lòng Nhiếp Thu Sính dường như bị đâm mạnh một cái, hóa ra cô đã không biết nhiều năm như vậy, còn có người vì cô mà canh cánh trong lòng, vì cô mà cõi lòng tan nát khổ sở, mà những thứ này cô hoàn toàn đều không biết gì cả.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính chậm rãi hiện lên một chữ, mẹ...
Cô không nghĩ tới cuộc sống này của mình, lại còn có cơ hội để gặp lại cha mẹ ruột của mình.
Vậy mà kiếp trước cô đã bỏ lỡ nhiều như vậy, thật may Thượng đế đã cho cô một cơ hội.
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Em... cũng muốn gặp bọn họ..."
Hạ An Lan đè xuống xúc động muốn rơi lệ: "Chúng ta về sớm một chút, để cho bọn họ thấy Tiểu Ái của chúng ta đã lớn như vậy!"
"Vâng..."
Hạ An Lan bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thanh Ti, anh lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Thanh Ti, ta là... là cậu của con!"
Thanh Ti nghiêng đầu ngoan ngoãn nói: "Cậu!"
...Cậu
Cái chữ này làm cho Hạ An Lan không thể nhịn được nữa, anh quay người đưa lưng về phía mọi người, qua một lúc lâu mới quay người lại.
Vành mắt của anh đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc rồi, anh vươn tay về phía Thanh Ti: "Để cậu ôm một cái được không?"
Thanh Ti cắn môi nhìn Du Dực, cô bé cảm thấy ba mình giống như không được vui vẻ.
Du Dực hiển nhiên là không vui, lúc trước anh đã nói Hạ An Lan tới là cùng tranh đoạt vợ con với anh, quả nhiên, ôm vợ anh xong còn muốn ôm con gái.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác anh không thể cự tuyệt.
Du Dực làm trái với lòng đem Thanh Ti đưa cho Hạ An Lan, không những thế còn là dùng hai tay đưa qua, trong miệng lại phải nói: "Đương nhiên được, Thanh Ti, để cho cậu ôm một cái, nghe lời."
Thanh Ti gật đầu: "Vâng..."
Hạ An Lan đón lấy Thanh Ti, lúc ôm cô bé hai tay của anh đều đang run rẩy.
Hai tiếng trước, anh thật không dám nghĩ em gái đã "qua đời" nhiều năm như vậy lại đột nhiên trở về, còn dẫn theo một cháu gái!
Đây là đứa bé của nhà họ Hạ bọn anh, đứa trẻ duy nhất.
Hạ An Lan không phải là chưa từng ôm qua trẻ con, thế nhưng lần này hoàn toàn khác, những đứa bé kia không có liên quan đến anh, Thanh Ti là cháu gái ngoại của anh, là bảo bối của nhà họ Hạ.
Ôm Thanh Ti, Hạ An Lan cảm thấy như mình sắp không khống chế được muốn rơi lệ, cả đời này nước mắt của anh chảy đều không nhiều bằng hai giờ qua.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Đế