Hạ Như Sương nói vô cùng chân thành, mặt đẫm nước mắt, từng câu từng chữ dường như đều lộ ra tình cảm chân thành, có thể nói là nghe mà xót xa, chỉ cảm thấy cô ta thực sự là một người tốt, lương thiện, chu đáo và hiểu chuyện, tình nguyện để bản thân chịu uất ức cũng muốn suy nghĩ cho người khác.
Ông Hạ run rẩy đứng dậy, ông xúc động đến mức viền mắt ửng hồng, cơ mặt cũng run rẩy: "Vậy bây giờ thì sao? Cô đã chắc chắn rồi phải không? Cô gái đó có phải chính là Tiểu Ái nhà chúng tôi không?"
Ông Hạ mừng muốn khóc, lẽ nào ông trời thực sự có mắt, thực sự để con gái của ông quay trở về sao?
Ông không dám tin vào tai mình nữa, ông sợ là Hạ Như Sương đang lừa ông.
Hạ Như Sương lắc đầu lia lịa, cô ta quỳ gối trước mặt Ông Hạ, nắm chặt ống tay áo của ông nói: "Phải thưa chú. Con chắc chắn chính xác 100%, con dám dùng tính mạng của con đảm bảo, em ấy chính là Tiểu Ái, tuyệt đối không sai."
"Chú chưa gặp em ấy nên chú không biết. Em ấy thực sự giống hệt cô hồi còn trẻ, em ấy còn có một cô con gái, cô bé giống hệt Tiểu Ái lúc còn bé. Con không tin trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy con đã cảm thấy em ấy chắc chắn chính là Tiểu Ái nhà chúng ta."
Ông Hạ nghe xong không kìm được hai hàng nước mắt tuôn rơi: "Vậy bây giờ con bé đang ở đâu? Con gái tôi rốt cuộc đang ở đâu? Cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc con bé đang ở nơi nào?"
Ông đã tin lời Hạ Như Sương nói, nếu đúng như lời cô ta nói, cô gái kia giống hệt với vợ ông hồi còn trẻ, vậy thì không cần nói gì nữa, nhất định là Tiểu Ái, nhất định là con bé.
Trong lòng Hạ Sương vừa đắc ý vừa phẫn nộ. Cô ta đắc ý vì lời ngon tiếng ngọt của mình đã khiến Ông Hạ tin tưởng, cô ta sẽ lắc mình trở thành "ân nhân" của nhà họ Hạ, là cô ta đã tìm thấy Tiểu Ái. Nguy cơ của cô ta có thể tạm thời biến mất.
Cô ta phẫn nộ vì Tiểu Ái - một người đã chết nhiều năm như vậy, lại có thể khiến ông Hạ để ý quan tâm như thế, còn cô ta ở nhà họ Hạ nịnh nọt ông nhiều năm như vậy, đến cuối cùng ông vẫn lạnh lùng với cô ta, dựa vào đâu mà mỗi người nhà bọn họ đều xem Tiểu Ái là bảo bối, lại xem cô ta như cọng cỏ dại không đáng một đồng?
Hạ Như Sương khóc lóc nói: "Chú, em ấy đang ở Hải Thành. Hai ngày trước, con mới gặp em ấy, bởi vì bây giờ em ấy đã lấy Du Dực - em chồng con. Con cảm thấy đây nhất định là duyên phận trời cao trao cho chúng con. Hơn 20 năm trước, chú đem con từ cô nhi viện về đây, trở thành chị của Tiểu Ái, không ngờ trải qua nhiều năm như vậy, em chồng con lại đem em ấy về nhà họ Du trở thành chị em dâu với con. Chú nói xem, đây không phải duyên phận trời ban thì là cái gì?"
Ông Hạ nghe xong gật đầu lia lịa. Bây giờ ông không có hơi sức đâu đi nghĩ những chuyện khác. Trong đầu ông tràn ngập suy nghĩ Tiểu Ái không chết, Tiểu Ái vẫn còn sống. Còn về những sơ hở trong lời nói của Hạ Như Sương, ông thực sự không có thời gian nghĩ đến, ông cũng không muốn nghĩ đến.
Không có điều gì quan trong hơn chuyện con gái ông vẫn còn sống, chỉ cần con gái vẫn còn sống, để khi ông còn sống vẫn có thế gặp được con bé, những chuyện khác, ông Hạ không quan tâm.
Ông Hạ mừng đến phát khóc, gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng... là duyên phận, là duyên phận trời ban, là ông trời một lần nữa đem Tiểu Ái trở về nhà chúng ta, tôi phải gặp Tiểu Ái. Không được... Bây giờ tôi phải gặp con bé..."
Bây giờ, ông Hạ muốn lập tức nhìn thấy con gái của mình. Hơn 20 năm rồi, cả nhà họ luôn sống trong đau khổ vì mất đi con gái. Cho đến bây giờ vẫn không thoát khỏi nỗi đau ấy, bên trong ngôi nhà này quanh năm luôn tràn ngập sự đau buồn, u ám.
Truyện convert hay : Tới Cửa Rể Hiền