Người đàn ông trước mắt có phần đẹp trai thái quá, không phải nét đẹp tuổi trẻ phơi phới, là cảm giác dạn dày sương gió, được thời gian mài giũa, rửa sạch nét khoa trương bốc đồng.
Đặc biệt là đôi mắt, Tô Ngưng Mi vừa rồi chỉ nhìn nó một chút, nhưng lại cảm thấy, hình như cả người đều bị hút vào đó, giống như vòng xoáy vậy.
Tô Ngưng Mi cảm thấy tim mình đã đập nhanh hơn một chút. Lúc nãy tay anh đã ôm lấy eo cô, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp y phục truyền đến làn da cô, hơi ấm đó khiến Tô Ngưng Mi cảm thấy có chút nóng bỏng.
Tay của Hạ An Lan dừng lại, việc này… có hơi ngượng một chút!
Lại có người vào nhà lâu như thế, lại không để ý đến sự tồn tại của anh, chuyện này… chuyện này cũng lạ thật!
Anh thầm nghĩ, lẽ nào sức hút của anh lại yếu thế sao?
Chắc không đến mức đó đâu?
Anh luôn rất tự tin về bản thân, ít ra khuôn mặt này, cũng tạm được. Ngược lại… chắc không đến mức bị người khác xem như không khí chứ.
Nhưng... Cô gái trước mặt này, đúng là từ lúc bước vào cửa, hoàn toàn không nhìn thấy anh.
Hạ An Lan nghĩ, chắc là... trước đây anh tự tin quá rồi.
Anh mỉm cười nói: “Anh luôn đứng ở đây, chỉ là... chắc em chưa nhìn thấy.”
Tô Ngưng Mi nhẹ nhàng bước về sau một bước. Người này… cười có cần đẹp thế không.Không thể đứng quá gần, nếu không sẽ nguy hiểm.
“Ơ... chuyện đó, anh là...”
Hạ An Lan thấy hết hành động nhỏ của Tô Ngưng Mi. Anh cảm thấy rất thú vị, bước lên nửa bước: “Mi Mi, không nhớ anh à?”
Tiếng ‘Mi Mi’ này của anh khiến cả người Tô Ngưng Mi mềm ra, suýt nữa không giữ nổi đĩa cá trên tay. Rất nhiều người gọi tên mụ của cô, nhưng lần đầu tiên có người gọi hai chữ quen thuộc đó lại khiến cô cảm thấy êm tai như thế, cả người như có một luồng điện chạy qua.
Đặc biệt là khi anh bước đến gần, khiến cự ly an toàn ban đầu đã nguy hiểm trở lại.
Tô Ngưng Mi lại bước lui ra sau một bước: “Anh... là ai vậy? Tôi phải nhớ anh sao?”
Hạ An Lan cong môi nói: “Hạ An Lan!”
Tô Ngưng Mi sững người: “Hả?”
“Nhớ ra rồi phải không?”
Tô Ngưng Mi há to miệng, chỉ vào anh: “A... Hóa ra anh chính là... là là... là người đó à...”
Hóa ra người đàn ông này chính là bạn của anh cô, anh cả Hạ gia, Hạ An Lan, Thị Trưởng Hải Thành.
Đây... đúng là khác hẳn với tưởng tượng của cô?
Cô vốn tưởng, người làm quan chức đến vị trí này, không phải hói đầu, không phải có bụng bia, không phải đầu bạc hết một nửa, thì cũng phải luôn miệng hách dịch, khiến người nghe không thoải mái. Tóm lại hoàn toàn không giống người trước mặt cô.
Anh... Anh ta trẻ quá? Ở tuổi này, rốt cuộc trên quan trường làm sao đi đến được vị trí đó chứ?
Nhìn anh ấy giống như thầy giáo đại học, cả người cao quý, mắt môi đẹp như tranh vẽ, trên người toát lên một cảm giác khiến người khác dễ dàng thân thiết, vốn chẳng giống là một chính khách.
Tô Ngưng Mi vốn không thể che giấu lòng mình, trong lòng cô nghĩ gì, đều được viết rõ trên mặt.
Từ trên mặt cô, Hạ An Lan nhìn thấy một câu: Sao anh lại có thể là Hạ An Lan? Sao anh lại có dáng vẻ này?
Trong lòng Hạ An Lan nghi ngờ, dáng vẻ của anh kỳ quái lắm sao? Sao cô ấy lại kinh ngạc như thế?
“Nhìn thấy dáng vẻ này của anh hình như em rất ngạc nhiên thì phải?”
Tô Ngưng Mi ngậm miệng lại, nuốt một luồng không khí mát lạnh xuống, “Khụ… có hơi bất ngờ. Em vốn tưởng rằng, người làm Thị Trưởng, hình như… đều… không có dáng vẻ như anh.”
Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế