Du Dực nhìn qua thấy cô có vẻ không ổn lắm, nói: "Vậy em cũng đừng làm nữa, hay là đi bệnh viện nhé?"
"Đi bệnh viện gì chứ, không cần đâu. Em nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Du Dực đuổi cô ra ngoài: "Nhanh. Nhanh ra ngoài. Trong này không cần em quản. Cứ đi ra, tự anh biết phải làm thế nào."
Nhiếp Thu Sính có chút hoài nghi: "Thật sự không cần em quản sao?"
Du Dực phất tay: "Đương nhiên không cần, chẳng phải chỉ cần băm hết mấy thứ này. Đến lúc nêm gia vị em vào chỉ một chút là được rồi."
Nhiếp Thu Sính thật sự cũng không chịu nổi mùi tanh: "Được rồi, em ra ngoài vậy."
"Mau đi ra đi, anh pha cho em cốc nước ấm."
"Không cần, em thấy bản thân ổn lại rồi, anh mau đi chuẩn bị nhân bánh đi.”
"Được được, anh đi chuẩn bị."
Du Dực nhìn theo Nhiếp Thu Sính đi ra ngoài, lúc này mới lại một lần nữa cầm tới dao.
Trở lại phòng khách, Nhiếp Thu Sính rót một cốc nước ấm, uống mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy thư thái dễ chịu hơn một chút.
Nhiếp Thu Sính có chút buồn bực, lúc trước ở ngoài trời còn có thể nói là bất ngờ, giờ sao mới ngửi mùi nhân thịt cũng vậy.
Lúc trước cũng không hề bị như vậy, giống như... hôm nay đột nhiên lại bị.
Nhiếp Thu Sính bần thần một lúc, tay không tự chủ đặt lên trên bụng.
Hạ lão thái nhìn Nhiếp Thu Sính nãy giờ không nói gì, gọi cô mấy tiếng, nói: "Tiểu Ái, sắc mặt con sao có vẻ không ổn vậy?"
Nhiếp Thu Sính lắc đầu: "Đúng là có chút không thoải mái, giờ đỡ hơn rồi ạ."
Lão thái thái thân thiết nói: "Chỗ nào không thoải mái vậy, nói ra đi đừng giữ trong lòng."
"Không có gì đâu, mẹ không cần lo lắng đâu."
Nhiếp Thu Sính cúi đầu thấy tay mình đang đặt trên bụng, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, không phải chứ...
Cô bỗng nhiên khẩn trương, liếm liếm khóe môi, không, không thể nào?
"Tiểu Ái, làm sao vậy, bụng không thoải mái à. Mẹ thấy con nãy giờ cứ xoa bụng suốt?"
"Không có, mẹ, không có…."
Nhiếp Thu Sính nuốt nước miếng, thế này có hơi chút bất ngờ rồi.
Thử tính ngày, có lẽ…. Nghỉ lễ tới giờ có một khoảng thời gian, gần đây trong nhà bận rộn, rồi lại lập tức tìm được thân nhân, Nhiếp Thu Sính đã quên khuấy mất chuyện này.
Bây giờ cẩn thân nghĩ lại, có lẽ là... cũng một thời gian không thấy nguyệt tín rồi..
Lòng bàn tay cô đổ một tầng mồ hôi, lúc trước cô còn chưa nghĩ tới, không nghĩ lại đột nhiên thế này.
Tâm tình Nhiếp Thu Sính lúc này vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Nếu là thật thì tốt quá.
Cô nhìn sang mẹ ruột của mình, định nói với bà, nhưng mà... Biết đâu, có lẽ chỉ do cô suy nghĩ nhiều, có thể là còn chưa có thì sao? Cô cũng không muốn khiến cho mọi người thất vọng.
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: "Mẹ. Con không sao đâu, thật đấy."
"Nếu thấy thân thể không khỏe, cũng đừng có cố gắng gượng nhé con."
"Vâng, con biết rồi, con... biết mà."
Du Dực lo lắng sức khỏe của Nhiếp Thu Sính, băm thịt rất nhanh, lại đem tôm và hải sâm dọn dẹp ổn thỏa, rất nhanh chạy đến: "Vợ à, nhân đều đã băm nhuyễn rồi…."
"Để em vào xem."
Nhiếp Thu Sính hít sâu một hơi, đứng dậy.
Kết quả là vừa bước vào phòng bếp, ngửi thấy mùi hỗn hợp của thịt lợn và tôm, dạ dày vốn đã ổn định trở lại một lần nữa quay cuồng lên.
Nhiếp Thu Sính lập tức che mũi, không nhịn được nôn mấy tiếng.
Du Dực sợ tới biến sắc: "Thu Sính, em rốt cuộc bị làm sao? Chúng ta mau tới bệnh viện thôi."
Nhiếp Thu Sính vội kéo lấy tay anh: "Đừng, không đi, em không sao đâu, sức khỏe vẫn tốt lắm. Em, qua mấy ngày sẽ nói với anh... Có lẽ, là chuyện tốt cũng chưa biết chừng."
Truyện convert hay : Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ