Nhiếp Thu Sính nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khóe môi còn mang theo nụ cười.
Du Dực nghe trong tiếng hô hấp của cô ổn định, lúc này mới mở mắt ra, cẩn thận quan sát Nhiếp Thu Sính một hồi, phát hiện tâm tình cô vậy mà rất tốt, ngủ ngon, trên mặt còn lộ vẻ mỉm cười.
Du Dực trong lòng buồn bực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng là rất khó chịu, sao lại có vẻ cao hứng thế chứ?
Anh nằm bên cạnh nhìn Nhiếp Thu Sính một hồi lâu, cũng không hiểu được.
Nếu không phải vì Nhiếp Thu Sính ngủ rất an ổn, thân thể thoải mái thì Du Dực nhất định sẽ đánh thức cô, sau đó hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì.
Sắc trời đã tối muộn, bên ngoài tựa hồ nổi gió, lướt qua bên cửa sổ. Cửa sổ không có then cài, thanh âm va đập vang dội. Du Dực lo lắng Nhiếp Thu Sính bị đánh thức, vội chạy nhanh qua khóa cửa sổ lại.
Một lần nữa quay về giường, đem vợ yêu cẩn thận ôm vào trong ngực, Du Dực thở dài một tiếng. Mặc kệ, ngày mai sẽ biết thôi.
Chờ trời sáng, anh sẽ mau chóng đưa cô đi bệnh viện.
...
Gió rít một đêm, hừng đông, trong tiểu khu đầy đất và lá rụng. Đảo mắt một cái đã sắp đến cuối thu, trời trở lạnh.
Du Dực đã dậy từ rất sớm, anh lo lắng cho sức khỏe của Nhiếp Thu Sính nên chưa tới 5 giờ sáng đã thức giấc.
Anh lại không dám làm ồn, muốn để cô ngủ thêm một ít, liền rời giường ra ngoài chạy quanh tiểu khu một giờ.
Chạy về đến nơi, cũng mới có 6 giờ, Nhiếp Thu Sính còn đang ngủ.
Du Dực nhớ lại ngày hôm qua Nhiếp Thu Sính bước vào phòng bếp vừa ngửi được mùi tôm cùng thịt lợn đã muốn buồn nôn, nghĩ một hồi, rồi tự mình đi vào trong bếp.
Bình thường cơm sáng đều do Nhiếp Thu Sính làm, cô rất là kiên nhẫn, ngay cả bữa sáng cũng đều có thể chuẩn bị rất phong phú.
Bất quá hôm nay anh không định để cho cô bước vào bếp.
Hôm nay mọi người cùng chịu khó một chút đi. Hâm nóng mấy cốc sữa, chờ mọi người tỉnh thì nướng mấy miếng bánh mỳ, phết ít bơ lạc, mứt hoa quả ăn qua loa một chút. Nếu chưa đủ, anh sẽ rán mấy quả trứng gà.
Lúc Du Dực nấu cơm, trong nhà lục tục có người thức dậy. Đầu tiên là Hạ lão gia và Hạ An Lan.
Hai người nghe thấy trong bếp có động tĩnh, vừa vào thấy lại là Du Dực thì kinh ngạc.
Du Dực đã hâm nóng sữa xong, hướng bọn họ nói: "Điểm tâm hôm nay là do con làm, mọi người đừng ghét bỏ cũng đừng bắt bẻ, cứ tha hồ ăn. Ăn xong rồi, con muốn dẫn Tiểu Ái đi bệnh viện."
Hạ lão gia gật đầu: "Điểm tâm tùy tiện chút cũng được, để Tiểu Ái ngủ thêm một chút."
Hạ An Lan đối với việc làm của Du Dực đồng cảm thương yêu em gái mình cũng thực vừa lòng, anh cũng không soi xét gì đồ ăn, mà ăn cái gì cũng không để ý.
"Có cái gì thì ăn cái nấy, thân thể Tiểu Ái trọng yếu. Mấy ngày này cũng đừng bắt nó phải nấu cơm, để anh kêu thư ký tìm một người giúp việc qua đây."
Du Dực quay đầu lại cười: "Chuyện này có lẽ là không cần đâu, dù sao ngày mai chúng ta cũng rời đi rồi."
Hạ An Lan ngẩn ra, sau đó nhớ ra, sao anh lại đem chuyện buồn phiền này quên khuấy mất. Gia đình em gái ngày mai sẽ quay về nhà.
Tâm tình vốn không tồi, nháy mắt đã hỏng mất.
Hạ lão gia thật ra không sao cả. Dù sao ông cũng sẽ cùng đi với con gái, nên tự nhiên cũng không nhận ra tâm tình đứa con này.
Du Dực nháy mắt với Hạ An Lan: "Đại ca, sữa hâm nóng rồi, phiền anh mang ra ngoài hộ cái."
Hạ An Lan trừng mắt liếc một cái, cầm sữa đi ra ngoài.
Du Dực nướng vài miếng bánh mỳ, cầm bơ lạc đi ra ngoài.
Anh hỏi: "Có ăn thêm trứng rán không?"
Hạ An Lan: "Cậu làm được sao?"
Du Dực bĩu môi: "Anh quá coi thường người, chuyện rán mấy quả trứng, em đương nhiên làm được. Cái anh không biết làm, không nhất định em cũng không biết. Anh không có vợ, còn em thì có còn gì. Mọi người chờ chút."
Truyện convert hay : Xuyên Qua Thú Thế: Thú Vương, Đừng Xằng Bậy!