Sau khi cơn bão đi qua, mưa gió đều dừng hẳn, người ở mọi ngành nghề trong thành phố, bắt đầu bận rộn trở lại.
Đợi đến hai giờ chiều, trong khu đã được khai thông cống thoát nước, cộng thêm nhân công tháo nước, trong khu nước vốn đọng đến eo, đã rút chỉ còn 20-30 cm.
Từ sáng đến trưa, Hạ An Lan vẫn chưa về, thư ký cũng không gọi điện đến.
Mãi đến 3 giờ chiếu, chuông cửa reo lên, Tô Ngưng Mi vui mừng chạy đi mở cửa, kết quả bên ngoài chỉ có một mình thư ký đứng đó.
Nụ cười trên mặt Tô Ngưng Mi chợt tan biến.
Thư ký cúi đầu, Tô tiểu thư nhìn thấy một mình cậu, hiển nhiên không vui rồi. Cậu giả vờ không biết, cười nói: “Chào Tô tiểu thư, ngập nước trong thành phố đã giảm đi nhiều, tạm thời không ảnh hưởng lái xe. Thị trưởng bảo tôi sắp xếp đưa cô về Tô Thành.”
Tô Ngưng Mi nhìn phía sau lưng cậu, hỏi: “Hạ An Lan anh ấy... không trở về à?”
“Thị trưởng đang tổ chức đại hội thường ủy toàn thành, dựa trên tất cả vấn đề xảy ra khi cơn bão đi qua, tiến hành nghiên cứu thảo luận, đồng thời, còn phải xử lý một số hiện tượng quan viên **, thế nên... tạm thời không về được. Thị trưởng lo lắng cô sốt ruột, nên, bên ngoài vừa có thể lái xe, thị trưởng đã vội vã sắp xếp tôi đến đây.” Câu này của thư ký không hề nói dối, bây giờ Hạ An Lan đúng là đang tham dự đại hội, đang gặp rất nhiều người, nhưng cậu không muốn để Tô Ngưng Mi biết tay của anh bị thương cũng là thật.
Sự thất vọng trên mặt Tô Ngưng Mi đều không thể che giấu nổi, cô vốn tưởng Hạ An Lan chắc chắn sẽ về tiễn cô một đoạn.
Không ngờ... Vốn chẳng gặp được anh ấy.
Nhưng cô biết chuyện này cũng không thể trách anh, mưa tạnh rồi, anh càng có nhiều việc phải bận rộn. Trên tivi cũng nói, trận mưa lớn này đã làm nảy sinh rất nhiều vấn đề, đợi mưa tạnh rồi, phải tiến hành sửa đổi với từng vấn đề một.
Anh không phải là một người bình thường, thế nên anh không thể không làm gì cả.
Tô Ngưng Mi than thở, thất vọng đương nhiên có, nhưng trong lòng cô lại không thể trách Hạ An Lan.
Cô gật đầu: “Đó là cuộc họp rất quan trọng...”
Thư ký có hơi không nhẫn tâm, “Thị trưởng bảo tôi thay ngài ấy nói tiếng xin lỗi vì không thể đến tiễn cô. Đợi ngài ấy bận xong thời gian này, có thời gian, sẽ đi thăm cô.”
Tô Ngưng Mi miễn cưỡng gượng cười, lắc đầu: “Không sao, không sao, tôi chỉ là chuyện nhỏ, chuyện anh ấy làm mới quan trọng.”
Cô cảm thấy những lời này của Hạ An Lan chỉ là khách khí mà thôi. Bản thân anh ấy rất bận, dù cho có thời gian, đến lúc đó cô ở Lạc Thành, anh ở Hải Thành, cách xa như vậy, đâu phải nói gặp là có thể gặp. Huống hồ, dù cho anh rời Hải Thành, thì chắc cũng đi thủ đô. Với cô... chắc cũng không thể bước chung một con đường.
Lần tạm biệt này, muốn gặp lại, thật không biết phải đợi đến lúc nào.
Trong lòng Tô Ngưng Mi ngoài thất vọng, còn một chút thương cảm, vì tình yêu mới manh nha chưa bao lâu của mình thắp một ngọn nến.
Thư ký thấy dáng vẻ đau buồn của Tô Ngưng Mi, càng không nhẫn tâm. Thị trưởng của cậu cũng thật là, sao không mượn cớ bị thương để Tô tiểu thư ở lại thêm vài ngày chứ.
Ở đây tình chàng ý thiếp, nói không chừng qua vài ngày nữa, sẽ có thể nước chảy thành sông.
Thư ký hắng giọng một tiếng, bỏ đi, niệm tình Tô tiểu thư, giúp thị trưởng của cậu thêm một lần. Tuy thị trưởng quái ác, nhưng Tô tiểu thư lương thiện.
Cậu vốn không định giúp Hạ An Lan nữa, nhưng niệm tình Tô Ngưng Mi, cậu quyết định giúp thêm một lần.
Xem như vì đĩa thịt viên hôm nọ.
Thư ký cười nói: “Tô tiểu thư, có phải cô... thích thị trưởng chúng tôi phải không?”
Truyện convert hay : Lão Bà Của Ta Là Đại Minh Tinh